Editor: Tường An
Dạ Vô Trần không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của Huyết Nhi, đáy mắt lướt qua tia hoảng hốt...
Bạch y nam tử còn muốn nói gì đó, trước mặt chợt lóe lên tia sáng tím, sau đó liền thấy Dạ Vô Trần đứng trước mặt Huyết Nhi, mắt tím âm trầm đảo qua đám người xung quanh...
Ngươi là ai? thanh niên nhíu mày nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc: Là đồng lõa của nàng? Nếu vậy, ngay cả ngươi ta cũng đối phó luôn!
Gió nhẹ thổi qua, áo bào tím khẽ phất.
Dạ Vô Trần vẫn không mở miệng, ánh mắt lại thâm trầm khiến người ta toàn thân phát rét, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi...
Ngươi... ngươi biết ta là ai không? thanh niên tận lực đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: Ta là cháu trai của Mộ Dung tướng quân, Lâm Hạo Nhiên của Lâm gia, nếu ngươi dám ra tay với ta, cô cô nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi!
Cũng khó trách hắn phách lối như vậy, ở địa ngục, phủ Mộ Dung tướng quân có quyền thế không nhỏ, ngay cả hầu tước thế tập* cũng không dám trêu chọc.
*Chức vị có thể kế thừa qua các đời, truyền cho con cháu.
Hơn nữa, Mộ Dung tướng quân làm người khiêm tốn, không gây ra bất kỳ tai họa gì cho nên mới có thể ngồi vững vị trí này.
Chẳng qua, tướng quân phu nhân lại có một nhà mẹ đẻ không bớt lo.
Oanh!
Đột nhiên, trên người Dạ Vô Trần bắt đầu bùng lên vô số ngọn lửa đen, ào ạt bắn về phía những người xung quanh, bọn họ còn chưa kịp kêu rên thì đã biến thành tro bụi...
Lâm Hạo Nhiên ngây ra, toàn thân lạnh lẽo, hoảng sợ nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc...
Dạ Vô Trần lạnh lùng liếc hắn một cái rồi quay đầu hỏi Huyết Nhi: Muốn đối phó hắn thế nào?
Huyết Nhi trầm mặc nửa ngày, hai mắt bỗng sáng lên, cười tủm tỉm đi về phía Lâm Hạo Nhiên.
Nàng giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, Lâm Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng, chủy thủ đã hóa thành một đạo hồng quang, đâm về phía hạ thể của hắn... A!
Tiếng thét chấn vang cả con đường, khiến mọi người nhịn không được khẽ run lên, có vài người quay mặt đi không dám nhìn một màn máu me này...
Ca ca nói, nếu có nam nhân dám có ý đồ với Huyết Nhi, liền phế đi mệnh căn của hắn, ta nghe ca ca nói, cách tốt nhất đối phó với nam nhân chính là khiến bọn họ không thể làm nam nhân!
Huyết Nhi thu thanh chủy thủ dính máu lại, dung nhan phấn điêu ngọc trác tươi cười sáng lạn, hệt như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, phảng phất như người vừa ra tay đả thương người không phải là nàng...
Chẳng qua, sau khi nghe lời nàng nói, mọi người nhịn không được hít một ngụm lãnh khí.
Ca ca của tiểu gia hỏa này rốt cuộc dạy nàng cái gì vậy? Lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế...
Ngươi tên là gì?
Dạ Vô Trần cúi đầu nhìn tiểu nữ hài trước mặt, đôi mắt tím trở nên nhu hòa.
Huyết Nhi cười đáp: Huyết Nhi, tên ta là Huyết Nhi.
Huyết Nhi?
Trong lòng Dạ Vô Trần khẽ động, là trùng hợp, hay là...
Huyết Nhi, vậy ca ca ngươi là ai?
Ca ca hắn...
Ánh mắt Huyết Nhi lập lòe vài cái.
Ma long đã nói thân phận ca ca tương đối mẫn cảm, có rất nhiều người đang tìm hắn, nếu nói ra có thể mang đến phiền toái cho ca ca hay không?
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, ngây thơ nói: Ca ca chính là ca ca a, thúc thúc, vấn đề của ngươi thật kỳ quái, vì sao lại hỏi ca ca là ai? Ca ca đương nhiên là ca ca.
Dạ Vô Trần không nói gì, ánh mắt lẳng lặng nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của Huyết Nhi, đáy mắt lướt qua tia hoảng hốt...
Bạch y nam tử còn muốn nói gì đó, trước mặt chợt lóe lên tia sáng tím, sau đó liền thấy Dạ Vô Trần đứng trước mặt Huyết Nhi, mắt tím âm trầm đảo qua đám người xung quanh...
Ngươi là ai? thanh niên nhíu mày nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc: Là đồng lõa của nàng? Nếu vậy, ngay cả ngươi ta cũng đối phó luôn!
Gió nhẹ thổi qua, áo bào tím khẽ phất.
Dạ Vô Trần vẫn không mở miệng, ánh mắt lại thâm trầm khiến người ta toàn thân phát rét, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi...
Ngươi... ngươi biết ta là ai không? thanh niên tận lực đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói: Ta là cháu trai của Mộ Dung tướng quân, Lâm Hạo Nhiên của Lâm gia, nếu ngươi dám ra tay với ta, cô cô nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi!
Cũng khó trách hắn phách lối như vậy, ở địa ngục, phủ Mộ Dung tướng quân có quyền thế không nhỏ, ngay cả hầu tước thế tập* cũng không dám trêu chọc.
*Chức vị có thể kế thừa qua các đời, truyền cho con cháu.
Hơn nữa, Mộ Dung tướng quân làm người khiêm tốn, không gây ra bất kỳ tai họa gì cho nên mới có thể ngồi vững vị trí này.
Chẳng qua, tướng quân phu nhân lại có một nhà mẹ đẻ không bớt lo.
Oanh!
Đột nhiên, trên người Dạ Vô Trần bắt đầu bùng lên vô số ngọn lửa đen, ào ạt bắn về phía những người xung quanh, bọn họ còn chưa kịp kêu rên thì đã biến thành tro bụi...
Lâm Hạo Nhiên ngây ra, toàn thân lạnh lẽo, hoảng sợ nhìn nam nhân đeo mặt nạ bạc...
Dạ Vô Trần lạnh lùng liếc hắn một cái rồi quay đầu hỏi Huyết Nhi: Muốn đối phó hắn thế nào?
Huyết Nhi trầm mặc nửa ngày, hai mắt bỗng sáng lên, cười tủm tỉm đi về phía Lâm Hạo Nhiên.
Nàng giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, Lâm Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng, chủy thủ đã hóa thành một đạo hồng quang, đâm về phía hạ thể của hắn... A!
Tiếng thét chấn vang cả con đường, khiến mọi người nhịn không được khẽ run lên, có vài người quay mặt đi không dám nhìn một màn máu me này...
Ca ca nói, nếu có nam nhân dám có ý đồ với Huyết Nhi, liền phế đi mệnh căn của hắn, ta nghe ca ca nói, cách tốt nhất đối phó với nam nhân chính là khiến bọn họ không thể làm nam nhân!
Huyết Nhi thu thanh chủy thủ dính máu lại, dung nhan phấn điêu ngọc trác tươi cười sáng lạn, hệt như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, phảng phất như người vừa ra tay đả thương người không phải là nàng...
Chẳng qua, sau khi nghe lời nàng nói, mọi người nhịn không được hít một ngụm lãnh khí.
Ca ca của tiểu gia hỏa này rốt cuộc dạy nàng cái gì vậy? Lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế...
Ngươi tên là gì?
Dạ Vô Trần cúi đầu nhìn tiểu nữ hài trước mặt, đôi mắt tím trở nên nhu hòa.
Huyết Nhi cười đáp: Huyết Nhi, tên ta là Huyết Nhi.
Huyết Nhi?
Trong lòng Dạ Vô Trần khẽ động, là trùng hợp, hay là...
Huyết Nhi, vậy ca ca ngươi là ai?
Ca ca hắn...
Ánh mắt Huyết Nhi lập lòe vài cái.
Ma long đã nói thân phận ca ca tương đối mẫn cảm, có rất nhiều người đang tìm hắn, nếu nói ra có thể mang đến phiền toái cho ca ca hay không?
Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, ngây thơ nói: Ca ca chính là ca ca a, thúc thúc, vấn đề của ngươi thật kỳ quái, vì sao lại hỏi ca ca là ai? Ca ca đương nhiên là ca ca.
/1551
|