Editor: Tường An
Lĩnh chủ, như vậy có ổn không? Ngươi không sợ ta sẽ...
Nhưng hắn chưa nói xong, liền bị Mộ Như Nguyệt ngắt ngang.
Ta nói rồi, nếu ta muốn thu phục ngươi thì đã nắm chắc khiến ngươi không thể phản bội ta!
Nàng chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc...
Chính vì vậy nàng mới dám giữ lại hắn...
Lam Tụng hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Lĩnh chủ đại nhân, ta đã hiểu! Từ nay về sau, ngươi chính là tân chủ nhân của phủ lĩnh chủ, ta nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của ngươi!
Tốt! Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, Bây giờ, ta phái ngươi đi làm một việc!
Việc gì?
Ta muốn ngươi tuyên bố với mọi người... hoa thiên la trên núi Thiên La sắp nở rộ!
Hoa thiên la là dược liệu luyện chế đan dược thượng giai cao cấp, Sinh cốt đan!
Sinh cốt đan, ý cũng như tên, dù xương cốt vỡ vụn, sau khi dùng đan dược này đều sẽ hoàn toàn khôi phục...
Cho nên, tin tức hoa thiên la nở rộ chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cường giả!
Nếu Dạ Vô Trần biết mình tới địa ngục, nhất định sẽ suy đoán mình sẽ vì hoa thiên la mà đến đây, như vậy, nam nhân kia nhất định cũng đến nơi này...
Đáy mắt Lam Tụng xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, cung kính cúi đầu đáp: Tuân lệnh! Thuộc hạ lập tức phân phó mọi người an bài tốt chuyện này!
Tốt, các ngươi đều lui xuống đi.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đằng xà trên cổ tay, đôi mắt đen ẩn chứa ý cười hoài niệm...
Năm năm rồi...
Nam nhân kia đã xa nàng năm năm.
Thời gian ở địa ngục này còn dài hơn ở đại lục...
Cho nên hiện tại nàng chỉ còn cách mạo hiểm...
Nàng tin tưởng, sau khi biết được tin tức này, Dạ Vô Trần nhất định sẽ đến núi Thiên La.
Còn bây giờ, việc nàng cần làm chính là chờ đợi...
----------------
Trong trà lâu, nam nhân mặc ngân bào rót một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Gió mát lướt qua cửa sổ, thổi vài sợi tóc đen phất qua gương mặt tuấn mỹ, chẳng qua, gương mặt kia lại không có biểu tình gì, lẳng lặng nghe tiếng nghị luận sôi nổi của khách nhân trong quán...
Các ngươi đã nghe gì chưa? Hoa thiên la sắp nở rộ, đã có không ít cường giả chạy tới núi Thiên La.
Ta cũng có nghe nói chuyện này, lĩnh chủ phủ Thiên Sơn, Thiên Long đại sư cũng đến núi Thiên La, chậc chậc, mấy ngày nay các lĩnh chủ đều lục tục xuất phát, chỉ sợ sắp tới, núi Thiên La sẽ không bình tĩnh...
Ha ha, những chuyện đó không liên quan gì đến tiểu nhân vật như chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.
Cạch!
Tách trà trên tay nam nhân rơi xuống mặt bàn, hắn quay đầu nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, lầm bầm lầu bầu...
Núi Thiên La sao?
Hắn bỗng nở nụ cười, lười biếng mà mê người...
Mộ Dung Thanh Sơ tiên đoán bọn họ sẽ đến địa ngục, theo tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không thờ ơ với tin tức hoa thiên la, nếu bây giờ ta đến núi Thiên La trước, có lẽ sẽ gặp được bọn họ...
Nghĩ đến đây, nam nhân đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, chẳng bao lâu đã biến mất...
Lĩnh chủ, như vậy có ổn không? Ngươi không sợ ta sẽ...
Nhưng hắn chưa nói xong, liền bị Mộ Như Nguyệt ngắt ngang.
Ta nói rồi, nếu ta muốn thu phục ngươi thì đã nắm chắc khiến ngươi không thể phản bội ta!
Nàng chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc...
Chính vì vậy nàng mới dám giữ lại hắn...
Lam Tụng hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Lĩnh chủ đại nhân, ta đã hiểu! Từ nay về sau, ngươi chính là tân chủ nhân của phủ lĩnh chủ, ta nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của ngươi!
Tốt! Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, Bây giờ, ta phái ngươi đi làm một việc!
Việc gì?
Ta muốn ngươi tuyên bố với mọi người... hoa thiên la trên núi Thiên La sắp nở rộ!
Hoa thiên la là dược liệu luyện chế đan dược thượng giai cao cấp, Sinh cốt đan!
Sinh cốt đan, ý cũng như tên, dù xương cốt vỡ vụn, sau khi dùng đan dược này đều sẽ hoàn toàn khôi phục...
Cho nên, tin tức hoa thiên la nở rộ chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cường giả!
Nếu Dạ Vô Trần biết mình tới địa ngục, nhất định sẽ suy đoán mình sẽ vì hoa thiên la mà đến đây, như vậy, nam nhân kia nhất định cũng đến nơi này...
Đáy mắt Lam Tụng xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, cung kính cúi đầu đáp: Tuân lệnh! Thuộc hạ lập tức phân phó mọi người an bài tốt chuyện này!
Tốt, các ngươi đều lui xuống đi.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đằng xà trên cổ tay, đôi mắt đen ẩn chứa ý cười hoài niệm...
Năm năm rồi...
Nam nhân kia đã xa nàng năm năm.
Thời gian ở địa ngục này còn dài hơn ở đại lục...
Cho nên hiện tại nàng chỉ còn cách mạo hiểm...
Nàng tin tưởng, sau khi biết được tin tức này, Dạ Vô Trần nhất định sẽ đến núi Thiên La.
Còn bây giờ, việc nàng cần làm chính là chờ đợi...
----------------
Trong trà lâu, nam nhân mặc ngân bào rót một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Gió mát lướt qua cửa sổ, thổi vài sợi tóc đen phất qua gương mặt tuấn mỹ, chẳng qua, gương mặt kia lại không có biểu tình gì, lẳng lặng nghe tiếng nghị luận sôi nổi của khách nhân trong quán...
Các ngươi đã nghe gì chưa? Hoa thiên la sắp nở rộ, đã có không ít cường giả chạy tới núi Thiên La.
Ta cũng có nghe nói chuyện này, lĩnh chủ phủ Thiên Sơn, Thiên Long đại sư cũng đến núi Thiên La, chậc chậc, mấy ngày nay các lĩnh chủ đều lục tục xuất phát, chỉ sợ sắp tới, núi Thiên La sẽ không bình tĩnh...
Ha ha, những chuyện đó không liên quan gì đến tiểu nhân vật như chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.
Cạch!
Tách trà trên tay nam nhân rơi xuống mặt bàn, hắn quay đầu nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, lầm bầm lầu bầu...
Núi Thiên La sao?
Hắn bỗng nở nụ cười, lười biếng mà mê người...
Mộ Dung Thanh Sơ tiên đoán bọn họ sẽ đến địa ngục, theo tính cách của nàng, tuyệt đối sẽ không thờ ơ với tin tức hoa thiên la, nếu bây giờ ta đến núi Thiên La trước, có lẽ sẽ gặp được bọn họ...
Nghĩ đến đây, nam nhân đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, chẳng bao lâu đã biến mất...
/1551
|