Editor: Tường An
Thúc thúc, sao chúng ta lại đến đây?
Trên không trung cách núi Thiên La không xa, cánh tay nhỏ nhắn của Huyết Nhi ôm chặt cổ nam nhân, gương mặt phấn điêu ngọc trác đầy vẻ khó hiểu.
Đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp, bộ dáng hoạt bát đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên.
Đi tìm một người.
Khóe môi Dạ Vô Trần hơi cong lên, gương mặt dưới mặt nạ bạc trở nên nhu hòa, mắt tím ôn nhu...
Tìm người?
Huyết Nhi khó hiểu chớp mắt, nghiêng đầu tò mò nhìn nam nhân ôm mình...
Dạ Vô Trần không nói gì nữa, ánh mắt xuyên qua tầng tầng mây mù, tựa như nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ kia.
Nguyệt Nhi, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp mặt...
Từ nay về sau, sẽ không bao giờ tách ra nữa!
Giống như nhìn thấy nữ tử bước về phía mình, ý cười trên môi nam nhân càng sâu.
Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như tất cả mạn châu sa hoa của địa ngục đều nở rộ quanh người nam nhân...
-------------
Lĩnh chủ đại nhân.
Trên núi Thiên La, Lam Tụng quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt: Cửa núi đã mở, có phải chúng ta cũng nên xuất phát hay không?
Tốt. Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhẹ gật đầu: Chúng ta đi thôi...
Hi vọng lần này sẽ không đi một chuyến vô ích...
Nhìn đám người Mộ Như Nguyệt rời đi, ý cười trên mặt Mai Nhạn dần biến mất, ánh mắt lạnh lẽo âm độc...
Đại nhân. nam nhân trung niên liếc nhìn bóng dáng Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu hỏi lão giả: Nữ nhân này, chúng ta nên xử lý thế nào?
Mai Nhạn khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: Tuy nàng khiến Lam Tụng thần phục nhưng chúng ta vẫn chưa rõ thực lực của nàng thế nào, cho nên cứ an binh bất động trước, chờ thăm dò thực lực của nàng xong rồi quyết định, nếu nàng đáng để chúng ta mượn sức thì bằng bất cứ giá nào cũng phải kéo nàng về phe chúng ta.
Nhưng nếu nàng không muốn thì sao?
Nghe vậy, ánh mắt Mai Nhạn càng thêm băng lãnh, chợt nỡ nụ cười thị huyết.
Vậy... liền giết nàng!
Nam nhân trung niên bất giác rùng mình, kinh ngạc nhìn lão giả một thân túc sát trước mặt.
Hắn biết, nếu nữ tử kia không chịu đáp ứng yêu cầu của lĩnh chủ, e rằng chỉ còn con đường chết, tuyệt đối không có lựa chọn khác...
Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ đã rõ!
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, cung kính nói.
Mai Nhạn cười lạnh, liếc nhìn Thiên Long vẫn im lặng đứng một bên: Thiên Long, ngươi có nhìn ra trình độ của nha đầu kia thế nào không?
Thiên Long trầm mặc nửa ngày, lắc đầu nói: Ta không cảm nhận được tinh thần lực của nàng!
Cái gì?
Trong lòng Mai Nhạn cả kinh.
So với các đan dược sư khác, Thiên Long có năng lực mạnh nhất, cho nên có thể tra được tinh thần lực để phỏng đoán cấp bậc luyện đan của đối phương...
Nhưng đối với nữ tử này, hắn lại không có cách nào cảm nhận được?
Thiên Long ngẩng đầu, mặt không biểu tình nói: Có thể làm ta không thể dò xét, chỉ có hai nguyên nhân, một là tinh thần lực của nàng mạnh hơn ta, hai là trên người nàng có thần khí che giấu năng lực...
Thúc thúc, sao chúng ta lại đến đây?
Trên không trung cách núi Thiên La không xa, cánh tay nhỏ nhắn của Huyết Nhi ôm chặt cổ nam nhân, gương mặt phấn điêu ngọc trác đầy vẻ khó hiểu.
Đôi mắt to tròn sáng ngời chớp chớp, bộ dáng hoạt bát đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên.
Đi tìm một người.
Khóe môi Dạ Vô Trần hơi cong lên, gương mặt dưới mặt nạ bạc trở nên nhu hòa, mắt tím ôn nhu...
Tìm người?
Huyết Nhi khó hiểu chớp mắt, nghiêng đầu tò mò nhìn nam nhân ôm mình...
Dạ Vô Trần không nói gì nữa, ánh mắt xuyên qua tầng tầng mây mù, tựa như nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ kia.
Nguyệt Nhi, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp mặt...
Từ nay về sau, sẽ không bao giờ tách ra nữa!
Giống như nhìn thấy nữ tử bước về phía mình, ý cười trên môi nam nhân càng sâu.
Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như tất cả mạn châu sa hoa của địa ngục đều nở rộ quanh người nam nhân...
-------------
Lĩnh chủ đại nhân.
Trên núi Thiên La, Lam Tụng quay đầu nói với Mộ Như Nguyệt: Cửa núi đã mở, có phải chúng ta cũng nên xuất phát hay không?
Tốt. Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhẹ gật đầu: Chúng ta đi thôi...
Hi vọng lần này sẽ không đi một chuyến vô ích...
Nhìn đám người Mộ Như Nguyệt rời đi, ý cười trên mặt Mai Nhạn dần biến mất, ánh mắt lạnh lẽo âm độc...
Đại nhân. nam nhân trung niên liếc nhìn bóng dáng Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu hỏi lão giả: Nữ nhân này, chúng ta nên xử lý thế nào?
Mai Nhạn khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: Tuy nàng khiến Lam Tụng thần phục nhưng chúng ta vẫn chưa rõ thực lực của nàng thế nào, cho nên cứ an binh bất động trước, chờ thăm dò thực lực của nàng xong rồi quyết định, nếu nàng đáng để chúng ta mượn sức thì bằng bất cứ giá nào cũng phải kéo nàng về phe chúng ta.
Nhưng nếu nàng không muốn thì sao?
Nghe vậy, ánh mắt Mai Nhạn càng thêm băng lãnh, chợt nỡ nụ cười thị huyết.
Vậy... liền giết nàng!
Nam nhân trung niên bất giác rùng mình, kinh ngạc nhìn lão giả một thân túc sát trước mặt.
Hắn biết, nếu nữ tử kia không chịu đáp ứng yêu cầu của lĩnh chủ, e rằng chỉ còn con đường chết, tuyệt đối không có lựa chọn khác...
Lĩnh chủ đại nhân, thuộc hạ đã rõ!
Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu, cung kính nói.
Mai Nhạn cười lạnh, liếc nhìn Thiên Long vẫn im lặng đứng một bên: Thiên Long, ngươi có nhìn ra trình độ của nha đầu kia thế nào không?
Thiên Long trầm mặc nửa ngày, lắc đầu nói: Ta không cảm nhận được tinh thần lực của nàng!
Cái gì?
Trong lòng Mai Nhạn cả kinh.
So với các đan dược sư khác, Thiên Long có năng lực mạnh nhất, cho nên có thể tra được tinh thần lực để phỏng đoán cấp bậc luyện đan của đối phương...
Nhưng đối với nữ tử này, hắn lại không có cách nào cảm nhận được?
Thiên Long ngẩng đầu, mặt không biểu tình nói: Có thể làm ta không thể dò xét, chỉ có hai nguyên nhân, một là tinh thần lực của nàng mạnh hơn ta, hai là trên người nàng có thần khí che giấu năng lực...
/1551
|