Editor: Tường An
Lĩnh chủ đại nhân, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lam Tụng hồi phục tinh thần, dù là hắn trước giờ vẫn luôn tin tưởng Mộ Như Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy nhất định là nàng choáng váng rồi, nếu không, sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Còn bảo Thiên Long đại sư dùng tinh thần lực công kích nàng...
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Đừng nói Thiên Long đại sư có tinh thần lực cường hãn, thậm chí là hắn tinh thần lực bình thường, phỏng chừng lĩnh chủ đại nhân cũng không chịu nổi một kích...
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc Lam Tụng một cái, rồi dời mắt nhìn vẻ mặt nhạo báng của Thiên Long, ngữ khí đạm mạc: Ngươi không dám dùng tinh thần lực công kích ta hay là sợ sẽ bị tinh thần lực của ta phản phệ?
Ha ha ha!
Tựa như nghe được chuyện cười, Thiên Long cười phá lên, trào phúng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, giận quá hóa cười: Đúng là một nha đầu cuồng vọng! Thời điểm ta thành danh, ngươi còn chưa sinh ra đâu, hiện giờ còn dám ăn nói bậy bạ trước mặt ta! Lúc đầu ta không muốn đồng ý, chẳng qua Mai Nhạn đại nhân thưởng thức năng lực của ngươi, không ngờ ngươi lại quá ngu ngốc, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!
Lúc này, Thiên Long thật sự tức giận.
Nha đầu này thật quá cuồng vọng, cư nhiên nói hắn sợ nàng! Chỉ bằng một tiểu nha đầu như nàng thì có gì đáng để hắn sợ hãi?
Nhìn một màn này, mọi người đều lắc đầu tiếc hận.
Cho dù thực lực Mộ Như Nguyệt cường đại, thời điểm không phòng bị mà thừa nhận một kích của đối phương, như vậy nàng không chết cũng sẽ tàn, từ đó về sau không còn khả năng tu luyện.
Chẳng lẽ nàng không biết điểm này sao...
Tốt, nếu ngươi đồng ý, vậy sau khi ta hô một tiếng, ngươi lập tức dùng toàn bộ tinh thần lực công kích ta! Tuyệt đối không cần nương tay! Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói.
Thiên Long hừ lạnh: Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ hi vọng ngươi còn có thể sống sót...
Mộ Như Nguyệt giống như chưa hề nghe thấy lời nói trào phúng của hắn, nàng vung tay lên, đan đỉnh phượng hoàng cao hơn đỉnh đầu liền xuất hiện trước mặt nàng...
Sau đó, không quan tâm ánh mắt mọi người, lấy dược liệu ra...
Dược liệu luyện chế tái sinh đan? Thiên Long cau chặt mày, chớp mắt đã giãn ra, cười lạnh nói: Chính miệng nàng vừa nói không thể luyện chế tái sinh đan, bây giờ lại lấy dược liệu luyện tái sinh đan ra, chẳng lẽ nàng muốn dùng mạng mình để luyện?
Đáng tiếc, trình độ luyện đan của nàng còn cách thượng giai cao cấp một khoảng rất xa, nếu mạo hiểm luyện thử, vậy chỉ có một kết quả...
Chính là chết!
Đúng vậy, ngoại trừ chết, không còn kết cục nào khác!
Xem ra nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thiên Long thu hồi tầm mắt, lười nhìn Mộ Như Nguyệt một lần nào nữa...
Lúc này, sắc mặt nữ tử tái nhợt, trên trán đẫm mồ hôi, nàng khẽ cắn môi, tập trung chú ý vào đan đỉnh trước mặt...
Phảng phất như chung quanh chỉ còn lại nàng và đan đỉnh phượng hoàng...
Ân?
Mai Nhạn che cánh tay đang chảy máu không ngừng, hơi nhíu mày, thần sắc tựa như phát hiện điều gì, rồi lại mau chóng biến mất, nhưng ánh mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như muốn nhìn ra cái gì...
Lĩnh chủ đại nhân, thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lam Tụng hồi phục tinh thần, dù là hắn trước giờ vẫn luôn tin tưởng Mộ Như Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy nhất định là nàng choáng váng rồi, nếu không, sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Còn bảo Thiên Long đại sư dùng tinh thần lực công kích nàng...
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Đừng nói Thiên Long đại sư có tinh thần lực cường hãn, thậm chí là hắn tinh thần lực bình thường, phỏng chừng lĩnh chủ đại nhân cũng không chịu nổi một kích...
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc Lam Tụng một cái, rồi dời mắt nhìn vẻ mặt nhạo báng của Thiên Long, ngữ khí đạm mạc: Ngươi không dám dùng tinh thần lực công kích ta hay là sợ sẽ bị tinh thần lực của ta phản phệ?
Ha ha ha!
Tựa như nghe được chuyện cười, Thiên Long cười phá lên, trào phúng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, giận quá hóa cười: Đúng là một nha đầu cuồng vọng! Thời điểm ta thành danh, ngươi còn chưa sinh ra đâu, hiện giờ còn dám ăn nói bậy bạ trước mặt ta! Lúc đầu ta không muốn đồng ý, chẳng qua Mai Nhạn đại nhân thưởng thức năng lực của ngươi, không ngờ ngươi lại quá ngu ngốc, nếu ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!
Lúc này, Thiên Long thật sự tức giận.
Nha đầu này thật quá cuồng vọng, cư nhiên nói hắn sợ nàng! Chỉ bằng một tiểu nha đầu như nàng thì có gì đáng để hắn sợ hãi?
Nhìn một màn này, mọi người đều lắc đầu tiếc hận.
Cho dù thực lực Mộ Như Nguyệt cường đại, thời điểm không phòng bị mà thừa nhận một kích của đối phương, như vậy nàng không chết cũng sẽ tàn, từ đó về sau không còn khả năng tu luyện.
Chẳng lẽ nàng không biết điểm này sao...
Tốt, nếu ngươi đồng ý, vậy sau khi ta hô một tiếng, ngươi lập tức dùng toàn bộ tinh thần lực công kích ta! Tuyệt đối không cần nương tay! Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói.
Thiên Long hừ lạnh: Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ hi vọng ngươi còn có thể sống sót...
Mộ Như Nguyệt giống như chưa hề nghe thấy lời nói trào phúng của hắn, nàng vung tay lên, đan đỉnh phượng hoàng cao hơn đỉnh đầu liền xuất hiện trước mặt nàng...
Sau đó, không quan tâm ánh mắt mọi người, lấy dược liệu ra...
Dược liệu luyện chế tái sinh đan? Thiên Long cau chặt mày, chớp mắt đã giãn ra, cười lạnh nói: Chính miệng nàng vừa nói không thể luyện chế tái sinh đan, bây giờ lại lấy dược liệu luyện tái sinh đan ra, chẳng lẽ nàng muốn dùng mạng mình để luyện?
Đáng tiếc, trình độ luyện đan của nàng còn cách thượng giai cao cấp một khoảng rất xa, nếu mạo hiểm luyện thử, vậy chỉ có một kết quả...
Chính là chết!
Đúng vậy, ngoại trừ chết, không còn kết cục nào khác!
Xem ra nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thiên Long thu hồi tầm mắt, lười nhìn Mộ Như Nguyệt một lần nào nữa...
Lúc này, sắc mặt nữ tử tái nhợt, trên trán đẫm mồ hôi, nàng khẽ cắn môi, tập trung chú ý vào đan đỉnh trước mặt...
Phảng phất như chung quanh chỉ còn lại nàng và đan đỉnh phượng hoàng...
Ân?
Mai Nhạn che cánh tay đang chảy máu không ngừng, hơi nhíu mày, thần sắc tựa như phát hiện điều gì, rồi lại mau chóng biến mất, nhưng ánh mắt vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như muốn nhìn ra cái gì...
/1551
|