Ngươi vừa nói cái gì? Dạ Tư Hoàng tươi cười âm lãnh làm người ta sởn tóc gáy, Ngươi nói ngươi muốn giết ai?
Không biết vì sao, nhìn ý cười âm lãnh trên mặt thiếu niên, rồng bay cánh vàng bất giác sợ run người, ngay cả Ma long cũng không làm hắn sợ hãi như vậy.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Ma long, giết hắn!
Thiếu niên vừa dứt lời, Ma long gầm lên một tiếng, lực lượng cường hãn từ trên người hắn tản ra, nhằm về phía rồng bay cánh vàng.
Phanh!
Rồng bay cánh vàng nhanh chóng lui về phía sau, khóe miệng tràn ra vết máu, hắn nâng tay lau đi, nở nụ cười trào phúng.
Ha ha ha! Ma long, dù ngươi cường đại thì thế nào? Hôm nay vẫn sẽ là ngày chết của ngươi! Tôn tiên sinh, ngươi còn chờ tới khi nào, đừng quên ước định giữa chúng ta! Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, ta nguyện ý làm nô lệ cho ngươi một trăm năm.
Mọi người đều sửng sốt, không đợi bọn họ phản ứng lại, trong không trung đã truyền đến một thanh âm hư vô mờ mịt.
Rồng bay cánh vàng, ngươi suy xét rõ ràng rồi chứ? Chỉ cần ta giúp ngươi, ngươi liền nguyện ý trở thành nô lệ cho ta một trăm năm?
Tôn tiên sinh, ta đã suy xét rất rõ ràng, vừa rồi, nếu không phải ta xem thường kẻ địch thì cũng không trở nên thê thảm như bây giờ.
Nếu lúc nãy hắn nhờ Tôn tiên sinh hỗ trợ, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Đáng tiếc, hắn rốt cuộc đã xem thường những nhân loại này.
Tốt, rồng bay cánh vàng, đừng quên ước định của chúng ta! Bạch y lão giả đứng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn mấy người phía dưới, ánh mắt kia tựa như một cường giả cao cao tại thượng nhìn xuống đám kiến hôi nhỏ bé không đáng kể.Thần sắc Mai Nhạn hơi căng thẳng: Người này, thực lực rất mạnh.
Loại cảm giác nguy cơ này tuyệt đối không sai, thực lực của người này hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn họ, hơn nữa, mạnh hơn rồng bay cánh vàng không chỉ một cấp.
Nếu hắn xuất hiện ngay từ đầu, vậy...
Nghĩ đến đây, một giọt mồ hôi từ thái dương Mai Nhạn chảy xuống...
Cũng may, tầm mắt lão giả không dừng lại chỗ Mai Nhạn lâu mà dời về phía Mộ Như Nguyệt.
Nha đầu, ngươi còn trẻ mà đã có thực lực cường đại như vậy, thật khiến lão phu bội phục, nhưng rồng bay cánh vàng là ta nhìn trúng, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương hắn, nếu không phải như vậy, lão phu cũng muốn giao hảo với ngươi.
Nói tới đây, lão giả tiếc hận thở dài, giết một thiên tài như thế thật sự đáng tiếc, nhưng nếu không giết lại hậu hoạn vô cùng.
Nha đầu, đừng trách lão phu tàn nhẫn độc ác, là vì ngươi phạm phải sai lầm không nên phạm, cho nên ngươi cũng chỉ có con đường chết.
Dứt lời, lão giả hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên: Ngươi muốn giết ta có rất nhiều, không biết ngươi có năng lực này hay không?
Ha ha! lão giả cười khẽ, trong mắt hiện lên vẻ ngạo mạn, Nha đầu, điều gì làm ngươi tự tin như vậy, là tiểu tử đứng bên cạnh ngươi, hay là Ma long kia? Người Tôn Diệu ta muốn giết, chưa từng không giết được.
Tôn Diệu?
Nghe cái tên này, Mai Nhạn đột nhiên trợn tròn mắt, thân thể run rẩy kịch liệt...
Không biết vì sao, nhìn ý cười âm lãnh trên mặt thiếu niên, rồng bay cánh vàng bất giác sợ run người, ngay cả Ma long cũng không làm hắn sợ hãi như vậy.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Ma long, giết hắn!
Thiếu niên vừa dứt lời, Ma long gầm lên một tiếng, lực lượng cường hãn từ trên người hắn tản ra, nhằm về phía rồng bay cánh vàng.
Phanh!
Rồng bay cánh vàng nhanh chóng lui về phía sau, khóe miệng tràn ra vết máu, hắn nâng tay lau đi, nở nụ cười trào phúng.
Ha ha ha! Ma long, dù ngươi cường đại thì thế nào? Hôm nay vẫn sẽ là ngày chết của ngươi! Tôn tiên sinh, ngươi còn chờ tới khi nào, đừng quên ước định giữa chúng ta! Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, ta nguyện ý làm nô lệ cho ngươi một trăm năm.
Mọi người đều sửng sốt, không đợi bọn họ phản ứng lại, trong không trung đã truyền đến một thanh âm hư vô mờ mịt.
Rồng bay cánh vàng, ngươi suy xét rõ ràng rồi chứ? Chỉ cần ta giúp ngươi, ngươi liền nguyện ý trở thành nô lệ cho ta một trăm năm?
Tôn tiên sinh, ta đã suy xét rất rõ ràng, vừa rồi, nếu không phải ta xem thường kẻ địch thì cũng không trở nên thê thảm như bây giờ.
Nếu lúc nãy hắn nhờ Tôn tiên sinh hỗ trợ, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Đáng tiếc, hắn rốt cuộc đã xem thường những nhân loại này.
Tốt, rồng bay cánh vàng, đừng quên ước định của chúng ta! Bạch y lão giả đứng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn mấy người phía dưới, ánh mắt kia tựa như một cường giả cao cao tại thượng nhìn xuống đám kiến hôi nhỏ bé không đáng kể.Thần sắc Mai Nhạn hơi căng thẳng: Người này, thực lực rất mạnh.
Loại cảm giác nguy cơ này tuyệt đối không sai, thực lực của người này hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn họ, hơn nữa, mạnh hơn rồng bay cánh vàng không chỉ một cấp.
Nếu hắn xuất hiện ngay từ đầu, vậy...
Nghĩ đến đây, một giọt mồ hôi từ thái dương Mai Nhạn chảy xuống...
Cũng may, tầm mắt lão giả không dừng lại chỗ Mai Nhạn lâu mà dời về phía Mộ Như Nguyệt.
Nha đầu, ngươi còn trẻ mà đã có thực lực cường đại như vậy, thật khiến lão phu bội phục, nhưng rồng bay cánh vàng là ta nhìn trúng, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương hắn, nếu không phải như vậy, lão phu cũng muốn giao hảo với ngươi.
Nói tới đây, lão giả tiếc hận thở dài, giết một thiên tài như thế thật sự đáng tiếc, nhưng nếu không giết lại hậu hoạn vô cùng.
Nha đầu, đừng trách lão phu tàn nhẫn độc ác, là vì ngươi phạm phải sai lầm không nên phạm, cho nên ngươi cũng chỉ có con đường chết.
Dứt lời, lão giả hơi nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên: Ngươi muốn giết ta có rất nhiều, không biết ngươi có năng lực này hay không?
Ha ha! lão giả cười khẽ, trong mắt hiện lên vẻ ngạo mạn, Nha đầu, điều gì làm ngươi tự tin như vậy, là tiểu tử đứng bên cạnh ngươi, hay là Ma long kia? Người Tôn Diệu ta muốn giết, chưa từng không giết được.
Tôn Diệu?
Nghe cái tên này, Mai Nhạn đột nhiên trợn tròn mắt, thân thể run rẩy kịch liệt...
/1551
|