Editor: Tường An
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu trận chiến này Tôn Diệu đại thống lĩnh thắng, vậy mạng của bọn họ đều phải bỏ lại đây rồi, chẳng qua, thiếu niên trước mắt thật sự có thể có cơ hội thắng đại thống lĩnh sao?
Chẳng lẽ hắn cho rằng cái chức vị đại thống lĩnh này rất dễ có được à?
Nghĩ đến đây, tâm tình mọi người không khỏi trầm xuống...
Lĩnh chủ đại nhân, thiếu chủ thật sự có thể thắng đại thống lĩnh sao?
Lam Tụng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, mặt mày nhíu chặt, lo lắng hỏi.
Cũng không phải hắn không tin tưởng Dạ Tư Hoàng mà là lực lượng của đại thống lĩnh thật sự quá cường đại.
Dạ Tư Hoàng thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi mà thôi, mặc dù có một mẫu thân biến thái nhưng bản thân hắn sao có thể có thực lực cường đại?
Nếu không, chẳng phải quá nghịch thiên à?
Mộ Như Nguyệt không trả lời Lam Tụng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Tư Hoàng.
Nàng cũng muốn biết, năm năm không gặp, tiểu Hoàng Nhi rốt cuộc đã trưởng thành đến mức nào...
Mẫu thân, ngươi yên tâm, ta sẽ kết thúc nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng đi tìm phụ thân , Dạ Tư Hoàng đảo mắt nhìn lão giả trên không trung, cười nhạt nói: Ngươi muốn kiếm của ta thì cứ nói thẳng là được rồi, ta cũng không phải người không nói tình cảm, nếu ngươi muốn, ta liền cho ngươi đó.
Mọi người đều cho rằng dù Dạ Tư Hoàng đánh không lại Tôn Diệu thì cũng phải đại chiến một hồi, ai ngờ hắn lại chịu thua nhanh như vậy, nhất thời kinh ngạc muốn rớt tròng mắt...
Đặc biệt là mấy nữ tử vừa rồi còn hoa si hắn, hiện tại trong mắt tràn đầy khinh thường.
Ở địa ngục cường giả vi tôn, không chiến mà hàng là việc sỉ nhục nhất... Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Tôn Diệu hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: Một khi đã như vậy, giao kiếm trong tay ngươi cho ta!
Hắn cho rằng, Dạ Tư Hoàng lựa chọn như thế cũng hợp tình hợp lý.
Dù thực lực hắn không tồi thì sao? Toàn bộ địa ngục không ai dám cãi lại mệnh lệnh của vương, chỉ cần lấy danh nghĩa vương ra, hắn cường đại thế nào cũng không dám cãi lời!
Tốt! Dạ Tư Hoàng cười lạnh: Vậy ngươi phải tiếp cho tốt!
Dứt lời, hắn liền ném thanh đại kiếm lên trời, tạo thành một vòng cung hoàn hảo bay về phía Tôn Diệu...
Tôn Diệu tựa như nhìn thấy cảnh mình cầm ma long kiếm trong tay, tranh bá địa ngục, ý cười trên gương mặt già nua càng đậm...
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, ma long kiếm sẽ rơi vào tay hắn...
Nhìn ma long kiếm đang tới gần, Tôn Diệu nhịn không được vươn tay ra tiếp, giờ khắc này, hắn cảm nhận được lực lượng mênh mông cuồn cuộn ẩn chứa trong thân kiếm, tựa hồ có thể hút cả người hắn vào đó.
Mà đây cũng chính là lực lượng hắn mong muốn hướng tới...
Lúc này, Tôn Diệu không nhìn thấy nụ cười tà ác trên môi Dạ Tư Hoàng, trong mắt hắn chỉ có ma long kiếm sắp rơi vào tay mình...
Thời điểm mọi người đều cho rằng Tôn Diệu sẽ tiếp được ma long kiếm, đột nhiên oanh một tiếng, chấn động cả ngọn núi, một luồng hắc quang cường đại lấy khí thế sét đánh bắn vào ngực Tôn Diệu, thân thể hắn bay ra ngoài, nện mạnh vào thân cây.
Mọi người đều bị biến cố làm ngây ngẩn, nửa ngày chưa thể hồi phục tinh thần...
Phụt!
Tôn Diệu hộc máu, sắc mặt trắng bệch, cố hết sức ngẩng đầu, phẫn nộ trừng Dạ Tư Hoàng: Ngươi... ngươi đê tiện...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu trận chiến này Tôn Diệu đại thống lĩnh thắng, vậy mạng của bọn họ đều phải bỏ lại đây rồi, chẳng qua, thiếu niên trước mắt thật sự có thể có cơ hội thắng đại thống lĩnh sao?
Chẳng lẽ hắn cho rằng cái chức vị đại thống lĩnh này rất dễ có được à?
Nghĩ đến đây, tâm tình mọi người không khỏi trầm xuống...
Lĩnh chủ đại nhân, thiếu chủ thật sự có thể thắng đại thống lĩnh sao?
Lam Tụng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, mặt mày nhíu chặt, lo lắng hỏi.
Cũng không phải hắn không tin tưởng Dạ Tư Hoàng mà là lực lượng của đại thống lĩnh thật sự quá cường đại.
Dạ Tư Hoàng thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi mà thôi, mặc dù có một mẫu thân biến thái nhưng bản thân hắn sao có thể có thực lực cường đại?
Nếu không, chẳng phải quá nghịch thiên à?
Mộ Như Nguyệt không trả lời Lam Tụng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Tư Hoàng.
Nàng cũng muốn biết, năm năm không gặp, tiểu Hoàng Nhi rốt cuộc đã trưởng thành đến mức nào...
Mẫu thân, ngươi yên tâm, ta sẽ kết thúc nhanh thôi, sau đó chúng ta cùng đi tìm phụ thân , Dạ Tư Hoàng đảo mắt nhìn lão giả trên không trung, cười nhạt nói: Ngươi muốn kiếm của ta thì cứ nói thẳng là được rồi, ta cũng không phải người không nói tình cảm, nếu ngươi muốn, ta liền cho ngươi đó.
Mọi người đều cho rằng dù Dạ Tư Hoàng đánh không lại Tôn Diệu thì cũng phải đại chiến một hồi, ai ngờ hắn lại chịu thua nhanh như vậy, nhất thời kinh ngạc muốn rớt tròng mắt...
Đặc biệt là mấy nữ tử vừa rồi còn hoa si hắn, hiện tại trong mắt tràn đầy khinh thường.
Ở địa ngục cường giả vi tôn, không chiến mà hàng là việc sỉ nhục nhất... Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Tôn Diệu hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: Một khi đã như vậy, giao kiếm trong tay ngươi cho ta!
Hắn cho rằng, Dạ Tư Hoàng lựa chọn như thế cũng hợp tình hợp lý.
Dù thực lực hắn không tồi thì sao? Toàn bộ địa ngục không ai dám cãi lại mệnh lệnh của vương, chỉ cần lấy danh nghĩa vương ra, hắn cường đại thế nào cũng không dám cãi lời!
Tốt! Dạ Tư Hoàng cười lạnh: Vậy ngươi phải tiếp cho tốt!
Dứt lời, hắn liền ném thanh đại kiếm lên trời, tạo thành một vòng cung hoàn hảo bay về phía Tôn Diệu...
Tôn Diệu tựa như nhìn thấy cảnh mình cầm ma long kiếm trong tay, tranh bá địa ngục, ý cười trên gương mặt già nua càng đậm...
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, ma long kiếm sẽ rơi vào tay hắn...
Nhìn ma long kiếm đang tới gần, Tôn Diệu nhịn không được vươn tay ra tiếp, giờ khắc này, hắn cảm nhận được lực lượng mênh mông cuồn cuộn ẩn chứa trong thân kiếm, tựa hồ có thể hút cả người hắn vào đó.
Mà đây cũng chính là lực lượng hắn mong muốn hướng tới...
Lúc này, Tôn Diệu không nhìn thấy nụ cười tà ác trên môi Dạ Tư Hoàng, trong mắt hắn chỉ có ma long kiếm sắp rơi vào tay mình...
Thời điểm mọi người đều cho rằng Tôn Diệu sẽ tiếp được ma long kiếm, đột nhiên oanh một tiếng, chấn động cả ngọn núi, một luồng hắc quang cường đại lấy khí thế sét đánh bắn vào ngực Tôn Diệu, thân thể hắn bay ra ngoài, nện mạnh vào thân cây.
Mọi người đều bị biến cố làm ngây ngẩn, nửa ngày chưa thể hồi phục tinh thần...
Phụt!
Tôn Diệu hộc máu, sắc mặt trắng bệch, cố hết sức ngẩng đầu, phẫn nộ trừng Dạ Tư Hoàng: Ngươi... ngươi đê tiện...
/1551
|