Ánh mắt nam nhân đảo qua phía Lam Tụng, nhưng chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đã khiến Lam Tụng cảm thấy giống như bị núi đè, tựa như sinh mệnh mình bị người khác nắm trong tay.
Tựa như chỉ cần một ý nghĩ của đối phương đã có thể làm hắn tan thành mây khói.
Cả đời này, Lam Tụng chưa từng gặp nam nhân nào cường đại như vậy.
Đừng nói là Tôn Diệu đại thống lĩnh, ngay cả thiếu chủ chỉ sợ cũng không so được với nam nhân này...
Nàng ở đâu?
Thanh âm nam nhân trầm thấp tà mị thong thả vang lên làm tim Lam Tụng muốn vọt lên tới cổ họng, trán đẫm mồ hôi lạnh...
Lĩnh chủ... lĩnh chủ nàng... cùng thiếu chủ đi hoàng thành.
Hoàng thành? nam nhân khẽ nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, Ta đến đây tìm nàng, nàng lại đi hoàng thành tìm ta, xem ra ta phải trở về một chuyến.
Nghe vậy, tim Lam Tụng run lên, trong lòng kích động thật lâu không thể bình ổn.
Xem ra nam nhân này thật sự là người kia, nếu vậy hắn cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của lĩnh chủ nữa, mà may mắn nhất đời này của hắn chính là đi theo lĩnh chủ...
Giờ khắc này, trong lòng Lam Tụng cảm kích chưa từng có, đương nhiên, người hắn cảm kích chính là Phượng Kinh Thiên, nếu không có lần kết thù lúc trước thì cũng sẽ không có chuyện hắn nguyện trung thành với Mộ Như Nguyệt, càng sẽ không trở thành thuộc hạ của cường giả như vậy.
Nếu có quan hệ với nam nhân kia, từ nay về sau nhìn khắp toàn bộ địa ngục, còn có ai dám khinh thường hắn?
Nghĩ đến đây, trên mặt Lam Tụng lộ rõ nét vui vẻ, vừa định lại gần Dạ Vô Trần nhưng còn chưa kịp mở miệng đã cảm nhận được một luồng gió thổi qua, chờ đến khi hồi phục tinh thần, một lớn một nhỏ trước mắt đã không thấy tung tích... Lam Tụng đại nhân, ngươi nói vị nam nhân này có phải là...
Một thanh y lão giả đi đến phía sau Lam Tụng, sắc mặt cổ quái hỏi, hắn vốn dĩ cũng không để Lam Tụng vào mắt, nhưng hiện giờ không thể không cúi đầu...
Huống chi, nam nhân cường đại kia rõ ràng quen biết Mộ Như Nguyệt...
Cho nên, mặc dù thực lực Lam Tụng kém hơn hắn, hắn vẫn không thể không lấy lòng tiểu tử này.
Lam Tụng mỉm cười, nói: Thanh Huyền trưởng lão, ngươi cho rằng, ngoài cái vị ở hoàng thành còn ai có thể có lực lượng cường đại như vậy? Hơn nữa, cả địa ngục không ai không biết vị kia luôn đeo mặt nạ bạc, không ai có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, cho nên, Lam Tụng ta dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo, hắn nhất định chính là vị ở hoàng thành...
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Người nọ trước nay thần bí khó lường, không ngờ bọn họ cũng có ngày được nhìn thấy hắn.
Như thế, cuộc đời này đã đủ rồi...
Ha ha ha! Lam Tụng đại nhân đúng là vận khí tốt, có thể tạo được quan hệ với vị kia, phỏng chừng ngay cả Tôn Diệu đại thống lĩnh cũng không dám động tới một cọng lông của Lam Tụng đại nhân. Thanh Huyền lão giả cười ha ha nói.
Tuy bọn họ không biết rốt cuộc Mộ Như Nguyệt có quan hệ gì với nam nhân kia, nhưng nghe xưng hô của hắn đối với nàng là có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không tầm thường...
Nếu thật sự đúng như suy nghĩ của bọn họ, chỉ sợ cả hoàng thành sẽ rung chuyển một phen.
Đặc biệt là, bọn họ còn nghe nói, vương tước tài trí tuyệt luân, diễm kinh thiên hạ đã sớm hướng tới vị trí tối cao của địa ngục, mà Tôn Diệu đại thống lĩnh lại là người của vương tước điện hạ...
Cho nên, qua mấy ngày nữa, hoàng thành sẽ có một hồi trò hay trình diễn...
Tựa như chỉ cần một ý nghĩ của đối phương đã có thể làm hắn tan thành mây khói.
Cả đời này, Lam Tụng chưa từng gặp nam nhân nào cường đại như vậy.
Đừng nói là Tôn Diệu đại thống lĩnh, ngay cả thiếu chủ chỉ sợ cũng không so được với nam nhân này...
Nàng ở đâu?
Thanh âm nam nhân trầm thấp tà mị thong thả vang lên làm tim Lam Tụng muốn vọt lên tới cổ họng, trán đẫm mồ hôi lạnh...
Lĩnh chủ... lĩnh chủ nàng... cùng thiếu chủ đi hoàng thành.
Hoàng thành? nam nhân khẽ nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, Ta đến đây tìm nàng, nàng lại đi hoàng thành tìm ta, xem ra ta phải trở về một chuyến.
Nghe vậy, tim Lam Tụng run lên, trong lòng kích động thật lâu không thể bình ổn.
Xem ra nam nhân này thật sự là người kia, nếu vậy hắn cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của lĩnh chủ nữa, mà may mắn nhất đời này của hắn chính là đi theo lĩnh chủ...
Giờ khắc này, trong lòng Lam Tụng cảm kích chưa từng có, đương nhiên, người hắn cảm kích chính là Phượng Kinh Thiên, nếu không có lần kết thù lúc trước thì cũng sẽ không có chuyện hắn nguyện trung thành với Mộ Như Nguyệt, càng sẽ không trở thành thuộc hạ của cường giả như vậy.
Nếu có quan hệ với nam nhân kia, từ nay về sau nhìn khắp toàn bộ địa ngục, còn có ai dám khinh thường hắn?
Nghĩ đến đây, trên mặt Lam Tụng lộ rõ nét vui vẻ, vừa định lại gần Dạ Vô Trần nhưng còn chưa kịp mở miệng đã cảm nhận được một luồng gió thổi qua, chờ đến khi hồi phục tinh thần, một lớn một nhỏ trước mắt đã không thấy tung tích... Lam Tụng đại nhân, ngươi nói vị nam nhân này có phải là...
Một thanh y lão giả đi đến phía sau Lam Tụng, sắc mặt cổ quái hỏi, hắn vốn dĩ cũng không để Lam Tụng vào mắt, nhưng hiện giờ không thể không cúi đầu...
Huống chi, nam nhân cường đại kia rõ ràng quen biết Mộ Như Nguyệt...
Cho nên, mặc dù thực lực Lam Tụng kém hơn hắn, hắn vẫn không thể không lấy lòng tiểu tử này.
Lam Tụng mỉm cười, nói: Thanh Huyền trưởng lão, ngươi cho rằng, ngoài cái vị ở hoàng thành còn ai có thể có lực lượng cường đại như vậy? Hơn nữa, cả địa ngục không ai không biết vị kia luôn đeo mặt nạ bạc, không ai có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, cho nên, Lam Tụng ta dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo, hắn nhất định chính là vị ở hoàng thành...
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
Người nọ trước nay thần bí khó lường, không ngờ bọn họ cũng có ngày được nhìn thấy hắn.
Như thế, cuộc đời này đã đủ rồi...
Ha ha ha! Lam Tụng đại nhân đúng là vận khí tốt, có thể tạo được quan hệ với vị kia, phỏng chừng ngay cả Tôn Diệu đại thống lĩnh cũng không dám động tới một cọng lông của Lam Tụng đại nhân. Thanh Huyền lão giả cười ha ha nói.
Tuy bọn họ không biết rốt cuộc Mộ Như Nguyệt có quan hệ gì với nam nhân kia, nhưng nghe xưng hô của hắn đối với nàng là có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không tầm thường...
Nếu thật sự đúng như suy nghĩ của bọn họ, chỉ sợ cả hoàng thành sẽ rung chuyển một phen.
Đặc biệt là, bọn họ còn nghe nói, vương tước tài trí tuyệt luân, diễm kinh thiên hạ đã sớm hướng tới vị trí tối cao của địa ngục, mà Tôn Diệu đại thống lĩnh lại là người của vương tước điện hạ...
Cho nên, qua mấy ngày nữa, hoàng thành sẽ có một hồi trò hay trình diễn...
/1551
|