Nữ nhân kia còn có một nhược điểm trong tay nàng, chỉ cần lợi dụng nhược điểm này, cho dù nàng hiện tại mất đi kí ức cũng sẽ bị nàng uy hiếp.
Phượng Kinh Thiên âm trầm nhìn nàng một cái, nói: Ta không có ý tứ muốn hợp tác với loại nữ nhân như ngươi.
Vì sao? Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng đại biến, không khỏi hỏi.
Vì sao hắn không muốn hợp tác với nàng?
Bởi vì không có cảm giác an toàn, hợp tác với ngươi, khi nào bị ngươi đâm một đao sau lưng còn không biết.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn nữ nhân này, Phượng Kinh Thiên đã có cảm giác kiêng kị, hắn nhất quyết sẽ không hợp tác với loại nữ nhân này, cũng khinh thường hợp tác với nàng.
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt lạnh băng của Nam Cung Tử Phượng, thân thể chợt lóe biến mất ở đỉnh núi.
Nam Cung Tử Phượng gắt gao nắm chặt nắm đấm, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nhưng nàng cuối cùng cũng không nói gì, lạnh lùng nhìn theo phương hướng Phượng Kinh Thiên biến mất...
Hôn lễ của Mộ Như Nguyệt cùng Dạ Vô Trần chấn động tứ phương, hai người được xưng là đôi thần tiên quyến lữ, hơn nữa so sánh với Tiêu gia náo nhiệt, Ngô gia ở Nam đảo rõ ràng xuống dốc rất thảm.
Có lẽ thế lực của Tiêu gia quá cường đại, nhưng cũng vì Ngô Khuynh Tuyết có ân cứu mạng Tiêu Phong cho nên cũng không làm gì Ngô gia, chỉ xử lý Lâm Hải suýt hại chết Tiêu Phong.
Nhưng mà chuyện xảy ra trong hôn lễ bị mọi người truyền ra, cho nên toàn bộ Nam đảo đã biết chuyện ngu xuẩn mà Ngô gia đã làm, châm chọc Ngô gia, đồng thời cũng có vài gia tộc vì muốn lấy lòng Tiêu gia mà đả kích Ngô gia.
Dù Tiêu gia không làm gì, nhưng Ngô gia rõ ràng cũng không ngóc đầu dậy nổi, một đôi cha con hối hận không thôi.
Nếu không phải bọn họ bỏ qua Tiêu Phong, bây giờ Ngô Khuynh Tuyết đã trở thành thiếu phu nhân Tiêu gia rồi, Ngô gia cũng sẽ thuận thế mà lên, đáng tiếc hiện giờ có hối hận thế nào cũng vô dụng....
Không bao lâu, chuyện này cũng truyền đến tai Tiêu gia, không cần nói cũng biết mấy gia tộc đó cố ý làm vậy để lấy lòng Tiêu gia. Sau khi nghe tin này, Thánh Nguyệt phu nhân chỉ cười cười, nàng không muốn ra tay với Ngô gia là vì đối phương là ân nhân cứu mạng Tiêu Phong, nhưng kết cục của Ngô gia thế nào, nàng cũng không phải thánh mẫu thích lo chuyện bao đồng.Tuy nói Ngô gia cứu Tiêu Phong, nhưng cuối cùng suýt chút nữa khiến con nàng mất mạng...
Nguyệt Nhi, ngươi cùng Vô Trần thành thân được một thời gian rồi, không biết đã có.... Ánh mắt Thánh Nguyệt phu nhân đảo qua bụng Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt ái muội.
Đêm động phòng nàng đã ngăn cản Uyển Nhi đi quấy rối cũng là vì muốn sớm được ôm cháu ngoại, hi vọng nữ nhi và con rể tranh thủ thời gian, nàng đã lâu không cảm nhận được cảm giác mềm mềm nhúc nhích kia.
Mộ Như Nguyệt xấu hổ nói: Nương, nào có nhanh như vậy? Ta cùng hắn thành thân chưa đến nửa tháng, đúng rồi, có lẽ một thời gian nữa chúng ta phải rời đi.
Nụ cười của Thánh Nguyệt phu nhân hơi cứng lại, ánh mắt lưu luyến: Ngươi muốn đi đâu?
Trung Châu.
Nơi đó mới là nơi nàng nên hướng đến.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về, nơi đó có một bí ẩn mà ta muốn làm rõ, chờ sương mù tan hết ta sẽ trở về nhà.
Trong nháy mắt, trước mặt nàng hiện ra đôi mắt ưu thương của Bạch Trạch.
Không biết vì sao nàng cảm thấy tựa như đã từng quen biết nam nhân kia...
Nguyệt Nhi, khi ra ngoài, bất kể thế nào cũng phải chú ý an toàn, ngươi phải biết ở Thánh cảnh có người thân đang chờ ngươi, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi, cũng vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi.
Lời Thánh Nguyệt phu nhân nói làm lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu: Ta biết, đúng rồi, nương, sau khi ta rời đi, ta muốn đem chiến đội Thí Thiên đến Thánh cảnh, cũng muốn để bọn họ vào thánh linh tuyền tu luyện.
Phượng Kinh Thiên âm trầm nhìn nàng một cái, nói: Ta không có ý tứ muốn hợp tác với loại nữ nhân như ngươi.
Vì sao? Sắc mặt Nam Cung Tử Phượng đại biến, không khỏi hỏi.
Vì sao hắn không muốn hợp tác với nàng?
Bởi vì không có cảm giác an toàn, hợp tác với ngươi, khi nào bị ngươi đâm một đao sau lưng còn không biết.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn nữ nhân này, Phượng Kinh Thiên đã có cảm giác kiêng kị, hắn nhất quyết sẽ không hợp tác với loại nữ nhân này, cũng khinh thường hợp tác với nàng.
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn sắc mặt lạnh băng của Nam Cung Tử Phượng, thân thể chợt lóe biến mất ở đỉnh núi.
Nam Cung Tử Phượng gắt gao nắm chặt nắm đấm, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nhưng nàng cuối cùng cũng không nói gì, lạnh lùng nhìn theo phương hướng Phượng Kinh Thiên biến mất...
Hôn lễ của Mộ Như Nguyệt cùng Dạ Vô Trần chấn động tứ phương, hai người được xưng là đôi thần tiên quyến lữ, hơn nữa so sánh với Tiêu gia náo nhiệt, Ngô gia ở Nam đảo rõ ràng xuống dốc rất thảm.
Có lẽ thế lực của Tiêu gia quá cường đại, nhưng cũng vì Ngô Khuynh Tuyết có ân cứu mạng Tiêu Phong cho nên cũng không làm gì Ngô gia, chỉ xử lý Lâm Hải suýt hại chết Tiêu Phong.
Nhưng mà chuyện xảy ra trong hôn lễ bị mọi người truyền ra, cho nên toàn bộ Nam đảo đã biết chuyện ngu xuẩn mà Ngô gia đã làm, châm chọc Ngô gia, đồng thời cũng có vài gia tộc vì muốn lấy lòng Tiêu gia mà đả kích Ngô gia.
Dù Tiêu gia không làm gì, nhưng Ngô gia rõ ràng cũng không ngóc đầu dậy nổi, một đôi cha con hối hận không thôi.
Nếu không phải bọn họ bỏ qua Tiêu Phong, bây giờ Ngô Khuynh Tuyết đã trở thành thiếu phu nhân Tiêu gia rồi, Ngô gia cũng sẽ thuận thế mà lên, đáng tiếc hiện giờ có hối hận thế nào cũng vô dụng....
Không bao lâu, chuyện này cũng truyền đến tai Tiêu gia, không cần nói cũng biết mấy gia tộc đó cố ý làm vậy để lấy lòng Tiêu gia. Sau khi nghe tin này, Thánh Nguyệt phu nhân chỉ cười cười, nàng không muốn ra tay với Ngô gia là vì đối phương là ân nhân cứu mạng Tiêu Phong, nhưng kết cục của Ngô gia thế nào, nàng cũng không phải thánh mẫu thích lo chuyện bao đồng.Tuy nói Ngô gia cứu Tiêu Phong, nhưng cuối cùng suýt chút nữa khiến con nàng mất mạng...
Nguyệt Nhi, ngươi cùng Vô Trần thành thân được một thời gian rồi, không biết đã có.... Ánh mắt Thánh Nguyệt phu nhân đảo qua bụng Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt ái muội.
Đêm động phòng nàng đã ngăn cản Uyển Nhi đi quấy rối cũng là vì muốn sớm được ôm cháu ngoại, hi vọng nữ nhi và con rể tranh thủ thời gian, nàng đã lâu không cảm nhận được cảm giác mềm mềm nhúc nhích kia.
Mộ Như Nguyệt xấu hổ nói: Nương, nào có nhanh như vậy? Ta cùng hắn thành thân chưa đến nửa tháng, đúng rồi, có lẽ một thời gian nữa chúng ta phải rời đi.
Nụ cười của Thánh Nguyệt phu nhân hơi cứng lại, ánh mắt lưu luyến: Ngươi muốn đi đâu?
Trung Châu.
Nơi đó mới là nơi nàng nên hướng đến.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về, nơi đó có một bí ẩn mà ta muốn làm rõ, chờ sương mù tan hết ta sẽ trở về nhà.
Trong nháy mắt, trước mặt nàng hiện ra đôi mắt ưu thương của Bạch Trạch.
Không biết vì sao nàng cảm thấy tựa như đã từng quen biết nam nhân kia...
Nguyệt Nhi, khi ra ngoài, bất kể thế nào cũng phải chú ý an toàn, ngươi phải biết ở Thánh cảnh có người thân đang chờ ngươi, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi, cũng vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi.
Lời Thánh Nguyệt phu nhân nói làm lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu: Ta biết, đúng rồi, nương, sau khi ta rời đi, ta muốn đem chiến đội Thí Thiên đến Thánh cảnh, cũng muốn để bọn họ vào thánh linh tuyền tu luyện.
/1551
|