Triệu Khuynh Tuyết có chút tiếc hận không thể đối phó nàng ở trong học phủ, nhưng mà kết quả này cũng nằm trong dự kiến của nàng, bất luận thế nào, khảo hạch của Trung Châu học phủ không phải dễ dàng thông qua được.
Nếu Triệu Khuynh Tuyết đã từng đến Dược tông, biết được Mộ Như Nguyệt là đan dược sư đỉnh địa giai chỉ sợ hiện tại đã không nghĩ như vậy, đáng tiếc, Triệu Khuynh Tuyết không biết điều này...
Ngươi thất bại sao? Trong lòng Triệu Khuynh Tuyết cười lạnh, gương mặt thanh tú lại không có bất kì biểu hiện gì, ngược lại còn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, Tuy ta không quá thích ngươi nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là muội muội của Tiêu Phong đại ca, mặc kệ ngươi chia rẽ chúng ta thế nào, điểm này cũng sẽ không thay đổi, cho nên ta hi vọng ngươi có thể thông qua, có điều với năng lực của ngươi thì có vẻ quá khó khăn, kết quả như vậy cũng nằm trong dự kiến của ta.
Triệu tiểu thư, ngươi quá thiện lương.
Người nói lời này vẫn là thanh niên mặc hoa phục, hắn lạnh lùng nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: Loại người như nàng, ngươi hà tất phải suy nghĩ cho nàng? Người ta cũng sẽ không cảm kích ngươi, càng sẽ không vì thế mà tiếp nhận ngươi, theo bản công tử, hiện tại ngươi nên cười nhạo nàng một phen, một phế vật cũng dám tới tham gia học phủ khảo hạch, còn thất bại nữa.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều chưa từng liếc mắt bọn hắn một cái, vẻ mặt mất mát đi xuyên qua đám người.
Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm, vội vàng nói: Tiêu Như Nguyệt, nếu ngươi muốn vào học phủ học, chờ sang năm có thể đến cầu xin ca ca ta, để hắn cho ngươi một suất.
Tiêu Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời nàng nói, cứ đi thẳng về phía trước....
Triệu tiểu thư, người ta căn bản không tiếp nhận ân tình của ngươi, đừng quan tâm loại người như nàng , thanh niên mặc hoa phục lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Triệu Khuynh Tuyết mang theo vẻ khâm phục, Bất quá nói thật, người lấy ơn báo oán như Triệu tiểu thư thật sự quá ít, ta còn phải nhắc nhở Triệu tiểu thư một câu, ở đại lục Trung Châu này không thể thiện lương, người thiện lương sẽ không có kết quả tốt, nhưng nếu tiến vào học phủ, ta sẽ bảo vệ Triệu tiểu thư an toàn, mặt khác, ta còn chưa giới thiệu ta là Hoa gia Hoa Ngôn.
Hoa gia là đệ nhất gia tộc của Nhật Nguyệt thành, thế lực cường đại hơn Triệu gia, nếu có thể nịnh bợ bị Hoa công tử này, tương lai nàng ở Trung Châu học phủ sẽ được bảo đảm...
Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết lóe lên, ngượng ngùng cười nói: Đa tạ Hoa công tử.
Nữ nhân đằng trước có phải đi nhầm đường hay không? Lúc Hoa Ngôn xoay người liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi về hướng Trung Châu học phủ, hắn hơi nhíu mày, Đó là đường đi vào học phủ, ngươi hẳn là nên đi ra ngoài chứ!
Không!
Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau vang lên.
Hoa Ngôn kinh ngạc nhìn về phía lão giả đang đi đến: Tống lão?
Tống Nhiên lắc đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Ngôn, giọng điệu không nóng không lạnh: Ai nói nàng nhầm đường? Nha đầu kia đã thông qua khảo hạch, hiện giờ đã là thành viên của đan đường.
Cái gì?
Mấy người đứng xem kịch vui đều ngây ngẩn cả người.
Triệu Khuynh Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, sắc mặt dần trắng bệch, sau đó lại chuyển thành xanh mét, sau khi nghe được lời Tống lão nói, thân thể nàng nhịn không được run lên.
Nữ nhân kia thuận lợi thông qua khảo hạch? Khảo hạch của học phủ khó như vậy, nàng có thể thuận lợi thông qua?
Tống lão, nếu nàng thông qua khảo hạch, vì sao lại có vẻ mặt đó? Hoa Ngôn cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, cắn răng hỏi.
Tống Nhiên thản nhiên nói một câu: Nha đầu kia cho rằng khảo hạch quá đơn giản, không đạt tới yêu cầu của nàng cho nên trong lòng mất mát, thế nào, các ngươi có ý kiến gì?
Nếu Triệu Khuynh Tuyết đã từng đến Dược tông, biết được Mộ Như Nguyệt là đan dược sư đỉnh địa giai chỉ sợ hiện tại đã không nghĩ như vậy, đáng tiếc, Triệu Khuynh Tuyết không biết điều này...
Ngươi thất bại sao? Trong lòng Triệu Khuynh Tuyết cười lạnh, gương mặt thanh tú lại không có bất kì biểu hiện gì, ngược lại còn dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, Tuy ta không quá thích ngươi nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là muội muội của Tiêu Phong đại ca, mặc kệ ngươi chia rẽ chúng ta thế nào, điểm này cũng sẽ không thay đổi, cho nên ta hi vọng ngươi có thể thông qua, có điều với năng lực của ngươi thì có vẻ quá khó khăn, kết quả như vậy cũng nằm trong dự kiến của ta.
Triệu tiểu thư, ngươi quá thiện lương.
Người nói lời này vẫn là thanh niên mặc hoa phục, hắn lạnh lùng nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: Loại người như nàng, ngươi hà tất phải suy nghĩ cho nàng? Người ta cũng sẽ không cảm kích ngươi, càng sẽ không vì thế mà tiếp nhận ngươi, theo bản công tử, hiện tại ngươi nên cười nhạo nàng một phen, một phế vật cũng dám tới tham gia học phủ khảo hạch, còn thất bại nữa.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều chưa từng liếc mắt bọn hắn một cái, vẻ mặt mất mát đi xuyên qua đám người.
Triệu Khuynh Tuyết cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm, vội vàng nói: Tiêu Như Nguyệt, nếu ngươi muốn vào học phủ học, chờ sang năm có thể đến cầu xin ca ca ta, để hắn cho ngươi một suất.
Tiêu Như Nguyệt tựa như không nghe thấy lời nàng nói, cứ đi thẳng về phía trước....
Triệu tiểu thư, người ta căn bản không tiếp nhận ân tình của ngươi, đừng quan tâm loại người như nàng , thanh niên mặc hoa phục lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Triệu Khuynh Tuyết mang theo vẻ khâm phục, Bất quá nói thật, người lấy ơn báo oán như Triệu tiểu thư thật sự quá ít, ta còn phải nhắc nhở Triệu tiểu thư một câu, ở đại lục Trung Châu này không thể thiện lương, người thiện lương sẽ không có kết quả tốt, nhưng nếu tiến vào học phủ, ta sẽ bảo vệ Triệu tiểu thư an toàn, mặt khác, ta còn chưa giới thiệu ta là Hoa gia Hoa Ngôn.
Hoa gia là đệ nhất gia tộc của Nhật Nguyệt thành, thế lực cường đại hơn Triệu gia, nếu có thể nịnh bợ bị Hoa công tử này, tương lai nàng ở Trung Châu học phủ sẽ được bảo đảm...
Ánh mắt Triệu Khuynh Tuyết lóe lên, ngượng ngùng cười nói: Đa tạ Hoa công tử.
Nữ nhân đằng trước có phải đi nhầm đường hay không? Lúc Hoa Ngôn xoay người liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi về hướng Trung Châu học phủ, hắn hơi nhíu mày, Đó là đường đi vào học phủ, ngươi hẳn là nên đi ra ngoài chứ!
Không!
Đột nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau vang lên.
Hoa Ngôn kinh ngạc nhìn về phía lão giả đang đi đến: Tống lão?
Tống Nhiên lắc đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Hoa Ngôn, giọng điệu không nóng không lạnh: Ai nói nàng nhầm đường? Nha đầu kia đã thông qua khảo hạch, hiện giờ đã là thành viên của đan đường.
Cái gì?
Mấy người đứng xem kịch vui đều ngây ngẩn cả người.
Triệu Khuynh Tuyết kinh ngạc trợn to mắt, sắc mặt dần trắng bệch, sau đó lại chuyển thành xanh mét, sau khi nghe được lời Tống lão nói, thân thể nàng nhịn không được run lên.
Nữ nhân kia thuận lợi thông qua khảo hạch? Khảo hạch của học phủ khó như vậy, nàng có thể thuận lợi thông qua?
Tống lão, nếu nàng thông qua khảo hạch, vì sao lại có vẻ mặt đó? Hoa Ngôn cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, cắn răng hỏi.
Tống Nhiên thản nhiên nói một câu: Nha đầu kia cho rằng khảo hạch quá đơn giản, không đạt tới yêu cầu của nàng cho nên trong lòng mất mát, thế nào, các ngươi có ý kiến gì?
/1551
|