Thuật phân thân cùng cấp cần phải có một bộ phận cơ thể nàng. Vì thi triển thuật phân thân, nàng phải thụ thai, sau đó lấy phôi thai ra kết hợp với huyết nhục mới có thể đúc thành một phân thân.
Cho nên, vì phân thân này, nàng đã mất đi trong sạch và hài tử, hiện giờ hài tử đã bị giết! Phân thân này bị giết cũng không khác gì tiểu hài tử của nàng bị giết.
Lam Nguyệt tự bình ổn phẫn nộ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần, Lam Nguyệt ta sẽ khiến các ngươi trả giá đắt!
Bỗng nhiên, một thân ảnh thon thả như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt nàng.
Dung nhan nữ tử trước mắt mơ hồ không rõ, giống như bị ngăn trở bởi một màn sương, chỉ thấy mái tóc đen xõa bên vai.
Sư... sư phụ.... Lam Nguyệt chấn kinh, khiếp đảm nhìn thân ảnh thon thả trước mặt.
Thanh âm nữ tử nghiêm khắc, lạnh lẽo khiến người khác đông lạnh: Lam Nguyệt, ngươi quên ta đã nói với ngươi những gì sao? Không được động vào hắn, nhưng ngươi thì sao, vọng tưởng đưa hắn cho nữ nhân khác, còn muốn đẩy nữ nhân kia lên giường hắn, đây là chuyện lúc đầu ta giao cho ngươi sao?
Nhưng mà... nhưng mà ta cần tinh nguyên của hắn... Ánh mắt Lam Nguyệt hoảng sợ, khiếp nhược nói.
Bang!
Một bàn tay hung hăng tát vào mặt nàng, lập tức hiện lên một dấu tay đỏ tươi, Lam Nguyệt cắn chặt môi, không dám kêu một tiếng.
Không được động vào tinh nguyên của hắn! Ngươi có thể tìm một đứa trẻ thay thế, tuy hiệu quả không cao nhưng cũng đủ giúp ngươi lấy được linh hồn nàng, nhớ kỹ, cần phải là nam anh mới sinh, nhân lúc nó còn sống lấy hết máu tươi của nó, nếu đã chết thì máu tươi sẽ không còn tác dụng gì nữa, cho nên, ngươi không thể giết đứa trẻ kia, phải để nó sống để lấy máu của nó, sau đó uống của nó thì ngươi có thể dung hợp với linh hồn của đứa trẻ.
Nam anh còn sống? Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn thân ảnh thon thả kia, thanh âm run rẩy: Vậy không phải quá tàn nhẫn sao? Cho dù một đao giết hắn cũng không tàn nhẫn như vậy, còn phải lấy sạch máu của hắn....
Mặc dù hai tay Lam Nguyệt đã dính rất nhiều máu tươi nhưng đối với một đứa trẻ mới sinh, lại còn giữ còn sống để uống máu, vậy thật sự quá tàn nhẫn. Ngươi quên lời ta đã nói với ngươi rồi? Nữ tử cười lạnh một tiếng, Vì đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn, hi sinh nhiều người vô tội cũng không sao cả chứ đừng nói chỉ là một đứa trẻ, dù là một trăm đứa thì thế nào? Nếu ngươi muốn khiến Phượng Kinh Thiên hối hận, khiến Mộ Như Nguyệt thống khổ thì nhất định phải làm như lời ta nói! Hơn nữa, ngươi cho rằng tại sao Phượng Kinh Thiên lại thích nàng? Còn không phải bị thiên phú cường hãn của nàng hấp dẫn? Nếu ngươi cắn nuốt linh hồn nàng, vậy ngươi sẽ có được tinh thần lực của nàng, như vậy còn không sợ Phượng Kinh Thiên quỳ dưới chân ngươi xin tha thứ?
Thân thể Lam Nguyệt khẽ chấn động, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ có thể nhìn thấy tình cảnh Phượng Kinh Thiên quỳ rạp dưới chân nàng. Hồi lâu, nàng mở to mắt: Sư phụ, ta làm!
Sư phụ nói không sai, vì đạt được mục đích nhất định phải không từ thủ đoạn, dù giết một nam anh thì thế nào? Chỉ cần có thể khiến Phượng Kinh Thiên hối hận, bảo nàng làm gì nàng cũng nguyện ý!
Sau khi cắn nuốt linh hồn Mộ Như Nguyệt thì có thể thay thế nàng, trở thành Nguyệt Tôn!
Nghĩ đến tình cảnh đó, Lam Nguyệt kích động, đương nhiên lúc này còn có một con đường dài phải đi...
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lam Nguyệt biến sắc, lúc nhìn lại thì thân ảnh thon thả kia đã biến mất, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cho nên, vì phân thân này, nàng đã mất đi trong sạch và hài tử, hiện giờ hài tử đã bị giết! Phân thân này bị giết cũng không khác gì tiểu hài tử của nàng bị giết.
Lam Nguyệt tự bình ổn phẫn nộ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: Mộ Như Nguyệt, Dạ Vô Trần, Lam Nguyệt ta sẽ khiến các ngươi trả giá đắt!
Bỗng nhiên, một thân ảnh thon thả như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt nàng.
Dung nhan nữ tử trước mắt mơ hồ không rõ, giống như bị ngăn trở bởi một màn sương, chỉ thấy mái tóc đen xõa bên vai.
Sư... sư phụ.... Lam Nguyệt chấn kinh, khiếp đảm nhìn thân ảnh thon thả trước mặt.
Thanh âm nữ tử nghiêm khắc, lạnh lẽo khiến người khác đông lạnh: Lam Nguyệt, ngươi quên ta đã nói với ngươi những gì sao? Không được động vào hắn, nhưng ngươi thì sao, vọng tưởng đưa hắn cho nữ nhân khác, còn muốn đẩy nữ nhân kia lên giường hắn, đây là chuyện lúc đầu ta giao cho ngươi sao?
Nhưng mà... nhưng mà ta cần tinh nguyên của hắn... Ánh mắt Lam Nguyệt hoảng sợ, khiếp nhược nói.
Bang!
Một bàn tay hung hăng tát vào mặt nàng, lập tức hiện lên một dấu tay đỏ tươi, Lam Nguyệt cắn chặt môi, không dám kêu một tiếng.
Không được động vào tinh nguyên của hắn! Ngươi có thể tìm một đứa trẻ thay thế, tuy hiệu quả không cao nhưng cũng đủ giúp ngươi lấy được linh hồn nàng, nhớ kỹ, cần phải là nam anh mới sinh, nhân lúc nó còn sống lấy hết máu tươi của nó, nếu đã chết thì máu tươi sẽ không còn tác dụng gì nữa, cho nên, ngươi không thể giết đứa trẻ kia, phải để nó sống để lấy máu của nó, sau đó uống của nó thì ngươi có thể dung hợp với linh hồn của đứa trẻ.
Nam anh còn sống? Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn thân ảnh thon thả kia, thanh âm run rẩy: Vậy không phải quá tàn nhẫn sao? Cho dù một đao giết hắn cũng không tàn nhẫn như vậy, còn phải lấy sạch máu của hắn....
Mặc dù hai tay Lam Nguyệt đã dính rất nhiều máu tươi nhưng đối với một đứa trẻ mới sinh, lại còn giữ còn sống để uống máu, vậy thật sự quá tàn nhẫn. Ngươi quên lời ta đã nói với ngươi rồi? Nữ tử cười lạnh một tiếng, Vì đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn, hi sinh nhiều người vô tội cũng không sao cả chứ đừng nói chỉ là một đứa trẻ, dù là một trăm đứa thì thế nào? Nếu ngươi muốn khiến Phượng Kinh Thiên hối hận, khiến Mộ Như Nguyệt thống khổ thì nhất định phải làm như lời ta nói! Hơn nữa, ngươi cho rằng tại sao Phượng Kinh Thiên lại thích nàng? Còn không phải bị thiên phú cường hãn của nàng hấp dẫn? Nếu ngươi cắn nuốt linh hồn nàng, vậy ngươi sẽ có được tinh thần lực của nàng, như vậy còn không sợ Phượng Kinh Thiên quỳ dưới chân ngươi xin tha thứ?
Thân thể Lam Nguyệt khẽ chấn động, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ có thể nhìn thấy tình cảnh Phượng Kinh Thiên quỳ rạp dưới chân nàng. Hồi lâu, nàng mở to mắt: Sư phụ, ta làm!
Sư phụ nói không sai, vì đạt được mục đích nhất định phải không từ thủ đoạn, dù giết một nam anh thì thế nào? Chỉ cần có thể khiến Phượng Kinh Thiên hối hận, bảo nàng làm gì nàng cũng nguyện ý!
Sau khi cắn nuốt linh hồn Mộ Như Nguyệt thì có thể thay thế nàng, trở thành Nguyệt Tôn!
Nghĩ đến tình cảnh đó, Lam Nguyệt kích động, đương nhiên lúc này còn có một con đường dài phải đi...
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lam Nguyệt biến sắc, lúc nhìn lại thì thân ảnh thon thả kia đã biến mất, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
/1551
|