Tiêu Phong! Sắc mặt Tiêu Tam gia lại thay đổi, đột nhiên cười lạnh, Cũng không phải là không thể cho nàng tiến vào Tiêu gia, điều kiện tiên quyết là nàng có đủ thực lực, Tiêu gia chúng ta không nhận phế vật!
Hai chữ phế vật càng khiến sát khí trên người Tiêu Phong nặng hơn, ánh mắt lãnh khốc xẹt qua tia sáng lạnh, đúng lúc này, một bàn tay đặt vào vai hắn.
Lưng Tiêu Phong hơi cứng đờ, thu liễm sát khí.
Được, ta đồng ý. Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tam gia, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Nàng đã đáp ứng Tiêu Vân lão tổ, sẽ có một ngày trở lại Tiêu gia, tra ra người năm đó hại hắn....
Muội muội , Tiêu Phong xoay người cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, nhíu mày nói, Ta ở lại đây là để tìm ngươi, nếu ngươi đã trở lại, cũng không cần ngốc ở Tiêu gia này nữa.
Đại ca , Mộ Như Nguyệt cong môi cười, chớp chớp mắt với Tiêu Phong, nói: Ở đây ta còn có chút việc cần làm, không bằng cứ ở lại đây một thời gian, chờ ta hoàn thành những việc đó, chúng ta liền rời khỏi đây....
Tiêu Phong nao nao, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nói đi , Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Tam gia, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ hàn ý, Ta phải làm cái gì?
Tiêu Tam gia cười lạnh: Ngươi đi theo ta sẽ biết.
Muội muội! Tiêu Phong theo bản năng bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Tam gia, Ngươi muốn làm gì?
Ta muốn làm gì? Đương nhiên là chứng minh thực lực của nàng, nếu nàng có tự tin, vì sao không dám thử một chút?
Hắn nở nụ cười châm chọc, khinh miệt nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt đẩy tay Tiêu Phong ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tam gia: Tốt, ta đi cùng ngươi!
Muội muội....
Đại ca, yên tâm đi, ta có nắm chắc.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ, ngón tay Tiêu Phong khẽ run rẩy.
Nữ nhân này trước giờ đều như thế, chuyện không nắm chắc nàng tuyệt đối sẽ không làm....
Được, ta tin ngươi.
Đối với muội muội của mình, sao hắn có thể không tin tưởng?
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, dời mắt về phía Tiêu Tam gia: Đi thôi.
Tiêu Tam gia cười lạnh, lúc này hắn nhất định phải khiến nàng có đi mà không có về, chẳng lẽ phụ thân còn vì một nữ nhân như vậy mà giết như tử của mình hay sao?
Sau núi Tiêu gia.
Trong một sơn động lạnh băng, Mộ Như Nguyệt cảm nhận được hàn ý lạnh đến tận xương, khẽ cau mày, còn không đợi nàng lên tiếng, cửa sơn động đột nhiên đóng lại.
Ha ha ha, nha đầu thối, ngươi cứ ở trong đó làm bạn với mãnh thú kia đi!!!
Một tiếng cười cuồng vọng từ bên ngoài sơn động truyền tới.
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt không đổi, nhân tiện đánh giá sơn động này, nhưng mà nàng còn chưa nhìn rõ, một thanh âm lọt vào tai nàng, mang theo khí thế âm trầm.
Ha ha, rốt cuộc lại có thịt người cho ta hưởng dụng.
Đồng tử Mộ Như Nguyệt co rụt lại, nhìn về phía phát ra thanh âm, một thân thể cao lớn đập vào mắt nàng....
Đó là một quái vật thân người, đôi mắt mọc dưới nách, hàm răng nhô ra, xấu xí không chịu nổi, đặc biệt là hàm răng bén nhọn làm người ta không rét mà run.
Thao Thiết, mãnh thú Thao Thiết!
Truyền thuyết cha mẹ sinh con trời sinh tính, một trong số đó chính là Thao Thiết, nhưng vì sao một mãnh thú thượng cổ như Thao Thiết lại bị giam cầm ở Tiêu gia?
Hai chữ phế vật càng khiến sát khí trên người Tiêu Phong nặng hơn, ánh mắt lãnh khốc xẹt qua tia sáng lạnh, đúng lúc này, một bàn tay đặt vào vai hắn.
Lưng Tiêu Phong hơi cứng đờ, thu liễm sát khí.
Được, ta đồng ý. Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Tiêu Tam gia, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Nàng đã đáp ứng Tiêu Vân lão tổ, sẽ có một ngày trở lại Tiêu gia, tra ra người năm đó hại hắn....
Muội muội , Tiêu Phong xoay người cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, nhíu mày nói, Ta ở lại đây là để tìm ngươi, nếu ngươi đã trở lại, cũng không cần ngốc ở Tiêu gia này nữa.
Đại ca , Mộ Như Nguyệt cong môi cười, chớp chớp mắt với Tiêu Phong, nói: Ở đây ta còn có chút việc cần làm, không bằng cứ ở lại đây một thời gian, chờ ta hoàn thành những việc đó, chúng ta liền rời khỏi đây....
Tiêu Phong nao nao, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nói đi , Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Tam gia, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ hàn ý, Ta phải làm cái gì?
Tiêu Tam gia cười lạnh: Ngươi đi theo ta sẽ biết.
Muội muội! Tiêu Phong theo bản năng bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Tam gia, Ngươi muốn làm gì?
Ta muốn làm gì? Đương nhiên là chứng minh thực lực của nàng, nếu nàng có tự tin, vì sao không dám thử một chút?
Hắn nở nụ cười châm chọc, khinh miệt nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt đẩy tay Tiêu Phong ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tam gia: Tốt, ta đi cùng ngươi!
Muội muội....
Đại ca, yên tâm đi, ta có nắm chắc.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu nữ, ngón tay Tiêu Phong khẽ run rẩy.
Nữ nhân này trước giờ đều như thế, chuyện không nắm chắc nàng tuyệt đối sẽ không làm....
Được, ta tin ngươi.
Đối với muội muội của mình, sao hắn có thể không tin tưởng?
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, dời mắt về phía Tiêu Tam gia: Đi thôi.
Tiêu Tam gia cười lạnh, lúc này hắn nhất định phải khiến nàng có đi mà không có về, chẳng lẽ phụ thân còn vì một nữ nhân như vậy mà giết như tử của mình hay sao?
Sau núi Tiêu gia.
Trong một sơn động lạnh băng, Mộ Như Nguyệt cảm nhận được hàn ý lạnh đến tận xương, khẽ cau mày, còn không đợi nàng lên tiếng, cửa sơn động đột nhiên đóng lại.
Ha ha ha, nha đầu thối, ngươi cứ ở trong đó làm bạn với mãnh thú kia đi!!!
Một tiếng cười cuồng vọng từ bên ngoài sơn động truyền tới.
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt không đổi, nhân tiện đánh giá sơn động này, nhưng mà nàng còn chưa nhìn rõ, một thanh âm lọt vào tai nàng, mang theo khí thế âm trầm.
Ha ha, rốt cuộc lại có thịt người cho ta hưởng dụng.
Đồng tử Mộ Như Nguyệt co rụt lại, nhìn về phía phát ra thanh âm, một thân thể cao lớn đập vào mắt nàng....
Đó là một quái vật thân người, đôi mắt mọc dưới nách, hàm răng nhô ra, xấu xí không chịu nổi, đặc biệt là hàm răng bén nhọn làm người ta không rét mà run.
Thao Thiết, mãnh thú Thao Thiết!
Truyền thuyết cha mẹ sinh con trời sinh tính, một trong số đó chính là Thao Thiết, nhưng vì sao một mãnh thú thượng cổ như Thao Thiết lại bị giam cầm ở Tiêu gia?
/1551
|