Tiêu Tam gia kinh ngạc trợn tròn mắt, hắn thế nhưng nói không có hứng thú với tiểu thư Diêu gia? Hắn có biết Diêu gia có thân phận gì không?
Tiêu Phong, ngươi muốn chết là chuyện của một mình ngươi, đừng liên lụy Tiêu gia chúng ta, ngươi cho rằng mình là ai? Tiểu thư Diêu gia dung mạo như thiên tiên, cao quý ưu nhã, khí chất phi phàm, gia thế cường đại, nàng nhìn trúng ngươi là phúc khí tu luyện mấy đời, đừng quá không biết điều!
Sắc mặt Tiêu Tam gia xanh mét.
Nếu đổi lại là Thiên Nhi, đảm bảo lập tức đáp ứng rồi, chỉ có tiểu tử này không biết tốt xấu, cự tuyệt chuyện tốt như vậy...
Ngươi phải biết Diêu gia là một trong tứ đại thế lực mạnh nhất Trung Châu, ngươi cự tuyệt nàng, có mấy cái mạng cũng không đủ chết!
Trong mắt Tiêu Tam gia, nếu Tiêu Phong cưới Diêu Thiên Vũ, đó là cóc ăn thịt thiên nga, chuyện tốt như vậy mà không đáp ứng.
Không phải đầu óc bị cửa kẹp thì là gì?
Ngươi còn có việc gì sao? Nếu không có thì tránh ra cho ta! Ánh mắt Tiêu Phong lãnh khốc đảo qua Tiêu Tam gia, mặt không biểu tình nói.
Tiêu Tam gia hừ lạnh một tiếng, không cam lòng tránh đường, hắn nhìn theo thân ảnh Tiêu Phong đi xa, đáy mắt thâm trầm.
Tiêu Phong, ngươi thật quá không biết tốt xấu!
Tam gia, thuộc hạ có một đề nghị không biết có nên nói hay không?
Nói!
Tam gia, sự trong sạch của nữ tử là quan trọng nhất, nếu làm cho Tiêu Phong và tiểu thư Diêu gia gạo nấu thành cơm, vậy hắn còn có thể không phụ trách sao?
Ánh mắt Tiêu Tam gia chợt lóe, vỗ vỗ vai người bên cạnh, cười ha hả: Đây thật sự là ý kiến hay, nếu ta không giải quyết được chuyện này, Diêu Kinh đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, càng không bỏ qua cho Tiêu gia, cho nên ta không thể không làm như vậy, bất quá, phải làm thế nào mới khiến bọn họ gạo nấu thành cơm? Tiêu Phong khẳng định sẽ không chủ động phát sinh quan hệ với nàng.
Tam gia, ta nhớ có một loại dược có thể khiến người ta không thể nhúc nhích, ý loạn tình mê, dù là cường giả cảnh giới huyền nguyên cũng không thể chống cự lại dược tính của nó.
Nếu tiểu thư Diêu gia không hài lòng với hành vi của chúng ta?
Như vậy cũng dễ làm, đến lúc đó đổ hết tội cho Tiêu Phong, bất quá, thuộc hạ cả gan suy đoán, nếu tiểu thư Diêu gia muốn gả cho Tiêu Phong, tất nhiên sẽ không từ chối chuyện này...
Ha ha! Tiêu tam gia cười to hai tiếng, Chuyện này giao cho ngươi làm đi, hiện tại ta muốn Tiêu Phong qua đó ở rể, tuy ta không cam lòng hắn gặp được chuyện tốt như vậy, nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách này...
Nói tới đây, ánh mắt hắn trầm xuống, ý cười trên môi càng sâu, càng lạnh lẽo.
--------------------------
Trong Đan tháp.
Nắng thu vàng nhạt bao phủ khắp sân.
Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua đám người trong sân, quan sát kỹ bọn họ.
Trải qua một tháng huấn luyện, làn da những người này trở nên ngăm đen hơn, nhiều hơn một phần sát khí lạnh lẽo so với lúc trước.
Đây chính là Tạo hóa đan. Mộ Như Nguyệt vung tay lên, mấy bình đan dược xuất hiện trong tay nàng.
Hô hấp mọi người căng thẳng, nhìn chằm chằm đan dược trong tay nàng...
Đại ca, ngươi giúp ta chia đan dược cho bọn họ, mỗi người chỉ có thể dùng một viên. Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói.
Tiêu Phong không hề do dự, nhận lấy đan dược chia cho mọi người.
Vừa nhận được đan dược, đám người không do dự lập tức nuốt vào, ngay sau đó một trận đau đớn thống khổ kịch liệt làm bọn họ run lên cầm cập....
Tiêu Phong, ngươi muốn chết là chuyện của một mình ngươi, đừng liên lụy Tiêu gia chúng ta, ngươi cho rằng mình là ai? Tiểu thư Diêu gia dung mạo như thiên tiên, cao quý ưu nhã, khí chất phi phàm, gia thế cường đại, nàng nhìn trúng ngươi là phúc khí tu luyện mấy đời, đừng quá không biết điều!
Sắc mặt Tiêu Tam gia xanh mét.
Nếu đổi lại là Thiên Nhi, đảm bảo lập tức đáp ứng rồi, chỉ có tiểu tử này không biết tốt xấu, cự tuyệt chuyện tốt như vậy...
Ngươi phải biết Diêu gia là một trong tứ đại thế lực mạnh nhất Trung Châu, ngươi cự tuyệt nàng, có mấy cái mạng cũng không đủ chết!
Trong mắt Tiêu Tam gia, nếu Tiêu Phong cưới Diêu Thiên Vũ, đó là cóc ăn thịt thiên nga, chuyện tốt như vậy mà không đáp ứng.
Không phải đầu óc bị cửa kẹp thì là gì?
Ngươi còn có việc gì sao? Nếu không có thì tránh ra cho ta! Ánh mắt Tiêu Phong lãnh khốc đảo qua Tiêu Tam gia, mặt không biểu tình nói.
Tiêu Tam gia hừ lạnh một tiếng, không cam lòng tránh đường, hắn nhìn theo thân ảnh Tiêu Phong đi xa, đáy mắt thâm trầm.
Tiêu Phong, ngươi thật quá không biết tốt xấu!
Tam gia, thuộc hạ có một đề nghị không biết có nên nói hay không?
Nói!
Tam gia, sự trong sạch của nữ tử là quan trọng nhất, nếu làm cho Tiêu Phong và tiểu thư Diêu gia gạo nấu thành cơm, vậy hắn còn có thể không phụ trách sao?
Ánh mắt Tiêu Tam gia chợt lóe, vỗ vỗ vai người bên cạnh, cười ha hả: Đây thật sự là ý kiến hay, nếu ta không giải quyết được chuyện này, Diêu Kinh đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, càng không bỏ qua cho Tiêu gia, cho nên ta không thể không làm như vậy, bất quá, phải làm thế nào mới khiến bọn họ gạo nấu thành cơm? Tiêu Phong khẳng định sẽ không chủ động phát sinh quan hệ với nàng.
Tam gia, ta nhớ có một loại dược có thể khiến người ta không thể nhúc nhích, ý loạn tình mê, dù là cường giả cảnh giới huyền nguyên cũng không thể chống cự lại dược tính của nó.
Nếu tiểu thư Diêu gia không hài lòng với hành vi của chúng ta?
Như vậy cũng dễ làm, đến lúc đó đổ hết tội cho Tiêu Phong, bất quá, thuộc hạ cả gan suy đoán, nếu tiểu thư Diêu gia muốn gả cho Tiêu Phong, tất nhiên sẽ không từ chối chuyện này...
Ha ha! Tiêu tam gia cười to hai tiếng, Chuyện này giao cho ngươi làm đi, hiện tại ta muốn Tiêu Phong qua đó ở rể, tuy ta không cam lòng hắn gặp được chuyện tốt như vậy, nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách này...
Nói tới đây, ánh mắt hắn trầm xuống, ý cười trên môi càng sâu, càng lạnh lẽo.
--------------------------
Trong Đan tháp.
Nắng thu vàng nhạt bao phủ khắp sân.
Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua đám người trong sân, quan sát kỹ bọn họ.
Trải qua một tháng huấn luyện, làn da những người này trở nên ngăm đen hơn, nhiều hơn một phần sát khí lạnh lẽo so với lúc trước.
Đây chính là Tạo hóa đan. Mộ Như Nguyệt vung tay lên, mấy bình đan dược xuất hiện trong tay nàng.
Hô hấp mọi người căng thẳng, nhìn chằm chằm đan dược trong tay nàng...
Đại ca, ngươi giúp ta chia đan dược cho bọn họ, mỗi người chỉ có thể dùng một viên. Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói.
Tiêu Phong không hề do dự, nhận lấy đan dược chia cho mọi người.
Vừa nhận được đan dược, đám người không do dự lập tức nuốt vào, ngay sau đó một trận đau đớn thống khổ kịch liệt làm bọn họ run lên cầm cập....
/1551
|