Trong mắt người thường, dù chỉ là một chi thứ của Diêu gia, bọn họ đều phải nịnh bợ, cung phụng.
Toàn chiến đội nghe lệnh , ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh giọng nói, Bao vây Tiêu gia cho ta, không có lệnh của ta không cho phép ai rời khỏi đây.
Vâng! Trăm người đồng thanh, tiếng hô vang vọng thật lâu trong không trung....
Trưởng lão Tiêu gia tức xanh mặt, nếu không phải nể mặt Tiêu Bạch Hiên, bọn họ đã sớm lăng trì nha đầu đáng chết này và tiểu tử thúi kia!
Nơi này xảy ra chuyện gì? Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn từ ngoài cửa bước nhanh vào.
Diêu Kinh đảo mắt liền nhìn thấy Diêu Thiên Vũ, trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên, nôn nóng kêu: Tiểu thư, Thiên Vũ tiểu thư! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dường như nghe được tiếng Diêu Kinh gọi, Diêu Thiên Vũ từ từ mở mắt ra...
Tiểu thư! trong lòng Diêu Kinh vui vẻ, Tiểu thư, ngươi đây là...
Diêu Thiên Vũ lắc đầu, nghi hoặc nói: Ta cũng không rõ lắm, hình như vừa rồi bị người ta đánh ngất, ta cũng chưa nhìn thấy ai đánh lén.
Là ai? Sắc mặt Diêu Kinh âm trầm, lạnh giọng nói, Là ai lá gan lớn như vậy, dám đánh lén tiểu thư nhà ta!!!
Lúc nói chuyện, hắn quét mắt mọi người có mặt ở đây.
Tiêu Tam gia nhìn Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: Diêu Kinh đại nhân, vừa rồi ta nhìn thấy nữ nhân này đánh lén Diêu tiểu thư!
Nghe vậy, Diêu Kinh nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, âm trầm hỏi: Là ngươi đánh lén tiểu thư nhà ta?
Khóe môi Mộ Như Nguyệt cong lên: Đúng thì thế nào?
Hừ! Diêu Kinh hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí, Ngươi biết chúng ta là ai?
Biết, còn không phải thứ gọi là chi thứ Diêu gia?
Khi nói lời này, Mộ Như Nguyệt cố tình nhấn mạnh hai chữ 'chi thứ'.
Tuy bọn họ là chi thứ nhưng cũng giống như chi thứ của các thế lực lớn khác, bọn họ đều ghét người khác xưng hô như thế, làm như bỏ đi hai chữ kia thì bọn họ có thể trở thành dòng chính vậy....
Nếu biết chúng ta là chi thứ, ngươi còn dám đánh lén nàng? Diêu Kinh cười lạnh, Nha đầu, nếu ngươi không đưa ra được lý do chính đáng, Diêu gia tuyệt đối không bỏ qua ngươi!
Lý do? Rất đơn giản , Mộ Như Nguyệt cười khẽ, đáy mắt lại tràn ngập băng hàn, Nàng vọng tưởng cường bạo đại ca ta, lý do này đủ chưa?
Đại ca ngươi?
Phải, đại ca ta chính là Tiêu Phong, hậu nhân của Tiêu Vân.
Diêu Kinh ngẩn ra một chút, hắn không ngờ vận khí Tiêu Vân tốt như vậy, lại có thể có hai hậu nhân ưu tú.
Nhưng mà ưu tú thì ưu tú, Diêu gia nhất quyết không để kẻ nào đè trên đầu mình.
Vị cô nương này, lý do của ngươi cũng nên có lý một chút, tiểu thư chúng ta xuất thân cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, thiên phú trác tuyệt, bất kì nam nhân nào cũng muốn theo đuổi nàng, nàng việc gì phải cường bạo một nam nhân?
Diêu Kinh nhạo báng: Nàng cường bạo sao? Chỉ cần nàng nói một câu, có nam nhân nào có thể cự tuyệt? Huống chi tiểu thư chúng ta luôn giữ mình trong sạch, càng không có khả năng làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế.
Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua, nhìn thân thể trần trụi của Diêu Thiên Vũ.
Hiện tại Diêu Thiên Vũ mới phát hiện mình không mảnh vải che thân, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Diêu Kinh cũng cảm thấy không ổn, cởi áo ngoài khoác lên người Diêu Thiên Vũ.
Đúng là giữ mình trong sạch. Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Chẳng lẽ có người bức bách nàng cởi quần áo?
v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^
P/s: Ngày mai xử lý Tiêu Tam gia rồi.... rất bất ngờ nha....
Toàn chiến đội nghe lệnh , ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh giọng nói, Bao vây Tiêu gia cho ta, không có lệnh của ta không cho phép ai rời khỏi đây.
Vâng! Trăm người đồng thanh, tiếng hô vang vọng thật lâu trong không trung....
Trưởng lão Tiêu gia tức xanh mặt, nếu không phải nể mặt Tiêu Bạch Hiên, bọn họ đã sớm lăng trì nha đầu đáng chết này và tiểu tử thúi kia!
Nơi này xảy ra chuyện gì? Đúng lúc này, một thân ảnh cao lớn từ ngoài cửa bước nhanh vào.
Diêu Kinh đảo mắt liền nhìn thấy Diêu Thiên Vũ, trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên, nôn nóng kêu: Tiểu thư, Thiên Vũ tiểu thư! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dường như nghe được tiếng Diêu Kinh gọi, Diêu Thiên Vũ từ từ mở mắt ra...
Tiểu thư! trong lòng Diêu Kinh vui vẻ, Tiểu thư, ngươi đây là...
Diêu Thiên Vũ lắc đầu, nghi hoặc nói: Ta cũng không rõ lắm, hình như vừa rồi bị người ta đánh ngất, ta cũng chưa nhìn thấy ai đánh lén.
Là ai? Sắc mặt Diêu Kinh âm trầm, lạnh giọng nói, Là ai lá gan lớn như vậy, dám đánh lén tiểu thư nhà ta!!!
Lúc nói chuyện, hắn quét mắt mọi người có mặt ở đây.
Tiêu Tam gia nhìn Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: Diêu Kinh đại nhân, vừa rồi ta nhìn thấy nữ nhân này đánh lén Diêu tiểu thư!
Nghe vậy, Diêu Kinh nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, âm trầm hỏi: Là ngươi đánh lén tiểu thư nhà ta?
Khóe môi Mộ Như Nguyệt cong lên: Đúng thì thế nào?
Hừ! Diêu Kinh hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí, Ngươi biết chúng ta là ai?
Biết, còn không phải thứ gọi là chi thứ Diêu gia?
Khi nói lời này, Mộ Như Nguyệt cố tình nhấn mạnh hai chữ 'chi thứ'.
Tuy bọn họ là chi thứ nhưng cũng giống như chi thứ của các thế lực lớn khác, bọn họ đều ghét người khác xưng hô như thế, làm như bỏ đi hai chữ kia thì bọn họ có thể trở thành dòng chính vậy....
Nếu biết chúng ta là chi thứ, ngươi còn dám đánh lén nàng? Diêu Kinh cười lạnh, Nha đầu, nếu ngươi không đưa ra được lý do chính đáng, Diêu gia tuyệt đối không bỏ qua ngươi!
Lý do? Rất đơn giản , Mộ Như Nguyệt cười khẽ, đáy mắt lại tràn ngập băng hàn, Nàng vọng tưởng cường bạo đại ca ta, lý do này đủ chưa?
Đại ca ngươi?
Phải, đại ca ta chính là Tiêu Phong, hậu nhân của Tiêu Vân.
Diêu Kinh ngẩn ra một chút, hắn không ngờ vận khí Tiêu Vân tốt như vậy, lại có thể có hai hậu nhân ưu tú.
Nhưng mà ưu tú thì ưu tú, Diêu gia nhất quyết không để kẻ nào đè trên đầu mình.
Vị cô nương này, lý do của ngươi cũng nên có lý một chút, tiểu thư chúng ta xuất thân cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, thiên phú trác tuyệt, bất kì nam nhân nào cũng muốn theo đuổi nàng, nàng việc gì phải cường bạo một nam nhân?
Diêu Kinh nhạo báng: Nàng cường bạo sao? Chỉ cần nàng nói một câu, có nam nhân nào có thể cự tuyệt? Huống chi tiểu thư chúng ta luôn giữ mình trong sạch, càng không có khả năng làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế.
Mộ Như Nguyệt đảo mắt qua, nhìn thân thể trần trụi của Diêu Thiên Vũ.
Hiện tại Diêu Thiên Vũ mới phát hiện mình không mảnh vải che thân, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Diêu Kinh cũng cảm thấy không ổn, cởi áo ngoài khoác lên người Diêu Thiên Vũ.
Đúng là giữ mình trong sạch. Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Chẳng lẽ có người bức bách nàng cởi quần áo?
v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^-v-^
P/s: Ngày mai xử lý Tiêu Tam gia rồi.... rất bất ngờ nha....
/1551
|