Đúng vậy , Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, Vô Trần, chúng ta nên xuất phát, đại ca và đại tẩu đang chờ chúng ta.
Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, cười nói: Vậy chúng ta đi thôi, vi phu cũng đã lâu không bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu rồi, bây giờ cũng nên trở về Thánh Cảnh một chuyến...
Chẳng qua cũng sẽ nhanh chóng trở lại đây, ở Trung Châu còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết.
Nghĩ đến Tử Phượng, đáy mắt hắn hiện lên sát khí lạnh lẽo. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt vào tay hắn, làm hơi thở lạnh lẽo trên người hắn chậm rãi thu lại....
Đầu thu, lá rụng bay tán loạn.
Trong Tiêu gia Thánh Cảnh, dưới cây phong khô vàng, một mỹ phụ lẳng lặng đứng, y phục vàng nhạt nhẹ bay trong gió, ưu nhã mà tuyệt mỹ khiến người khác không thể bỏ qua.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau duỗi tới, ôm lấy eo nàng, sau đó liền cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, kèm theo thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp: Ngọc Nhi, lại nhớ ba người bọn chúng sao?
Thánh Nguyệt phu nhân thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: Cũng sắp hai năm rồi, không biết khi nào bọn chúng mới trở về.
Bọn chúng sẽ trở về nhanh thôi.
Tiêu Thiên Vũ nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nữ tử phía trước, ánh mắt kia tựa như có thể khiến người ta hãm sâu vào.
Mẫu thân, phụ thân, các ngươi đang làm gì?
Đột nhiên, một thanh âm non nớt bên cạnh bọn họ vang lên.Thánh Nguyệt phu nhân nao nao, cúi đầu nhìn tiểu cô nương, cười ưu nhã: Uyển Nhi, hôm nay học xong rồi sao?
Tiêu Uyển khẽ chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu: Dạ, sư phụ cũng khen Uyển Nhi a, chờ Uyển Nhi cường đại rồi sẽ đến Trung Châu tìm ca ca và tỷ tỷ, giúp bọn hắn đánh người xấu.
Nhìn Tiêu Uyển ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thánh Nguyệt phu nhân vui mừng cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nho nhỏ, nói: Vậy ngươi phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ sớm bắt kịp bọn họ, như vậy mới có thể trợ giúp được bọn họ.
Uyển Nhi nhất định sẽ cố gắng.
Tiêu Uyển cười đáng yêu, so với hai năm trước, nàng đã cao lên không ít, gương mặt cũng không còn mập mạp, trẻ con như lúc trước, càng thêm phấn điêu ngọc trác.
Đúng rồi, mẫu thân, mấy ngày trước Uyển Nhi ra ngoài gặp phải một tên hỗn đản muốn dụ dỗ Uyển Nhi, nhưng mà Uyển Nhi nói không muốn đi theo tên hỗn đản kia đâu.
Tiêu Uyển nháy nháy mắt, phồng má, nói.
Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống: Uyển Nhi, nói cho mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?
Là một tên hỗn đản, hắn nói nếu Uyển Nhi muốn có thực lực mạnh thì đi theo hắn, Uyển Nhi mới không bị lừa đâu, rõ ràng hắn muốn dụ dỗ Uyển Nhi vào núi, bán cho mấy nam nhân không cưới được vợ.
Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được cười nói: Bán cho nam nhân làm vợ? Ai dạy ngươi những lời này?
Là gia gia a, gia gia nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ dụ dỗ mấy tiểu cô nương đáng yêu bán cho nam nhân làm vợ, Uyển Nhi đáng yêu như vậy, bọn họ nhất định muốn dụ dỗ Uyển Nhi. Tiêu Uyển khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bất thiện nói.
Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của nàng, cười nói: Vậy chúng ta đi thôi, vi phu cũng đã lâu không bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu rồi, bây giờ cũng nên trở về Thánh Cảnh một chuyến...
Chẳng qua cũng sẽ nhanh chóng trở lại đây, ở Trung Châu còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết.
Nghĩ đến Tử Phượng, đáy mắt hắn hiện lên sát khí lạnh lẽo. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt vào tay hắn, làm hơi thở lạnh lẽo trên người hắn chậm rãi thu lại....
Đầu thu, lá rụng bay tán loạn.
Trong Tiêu gia Thánh Cảnh, dưới cây phong khô vàng, một mỹ phụ lẳng lặng đứng, y phục vàng nhạt nhẹ bay trong gió, ưu nhã mà tuyệt mỹ khiến người khác không thể bỏ qua.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau duỗi tới, ôm lấy eo nàng, sau đó liền cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, kèm theo thanh âm nam nhân khàn khàn trầm thấp: Ngọc Nhi, lại nhớ ba người bọn chúng sao?
Thánh Nguyệt phu nhân thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: Cũng sắp hai năm rồi, không biết khi nào bọn chúng mới trở về.
Bọn chúng sẽ trở về nhanh thôi.
Tiêu Thiên Vũ nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nữ tử phía trước, ánh mắt kia tựa như có thể khiến người ta hãm sâu vào.
Mẫu thân, phụ thân, các ngươi đang làm gì?
Đột nhiên, một thanh âm non nớt bên cạnh bọn họ vang lên.Thánh Nguyệt phu nhân nao nao, cúi đầu nhìn tiểu cô nương, cười ưu nhã: Uyển Nhi, hôm nay học xong rồi sao?
Tiêu Uyển khẽ chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu: Dạ, sư phụ cũng khen Uyển Nhi a, chờ Uyển Nhi cường đại rồi sẽ đến Trung Châu tìm ca ca và tỷ tỷ, giúp bọn hắn đánh người xấu.
Nhìn Tiêu Uyển ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thánh Nguyệt phu nhân vui mừng cười, vươn tay xoa xoa cái đầu nho nhỏ, nói: Vậy ngươi phải cố gắng nỗ lực, tranh thủ sớm bắt kịp bọn họ, như vậy mới có thể trợ giúp được bọn họ.
Uyển Nhi nhất định sẽ cố gắng.
Tiêu Uyển cười đáng yêu, so với hai năm trước, nàng đã cao lên không ít, gương mặt cũng không còn mập mạp, trẻ con như lúc trước, càng thêm phấn điêu ngọc trác.
Đúng rồi, mẫu thân, mấy ngày trước Uyển Nhi ra ngoài gặp phải một tên hỗn đản muốn dụ dỗ Uyển Nhi, nhưng mà Uyển Nhi nói không muốn đi theo tên hỗn đản kia đâu.
Tiêu Uyển nháy nháy mắt, phồng má, nói.
Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống: Uyển Nhi, nói cho mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?
Là một tên hỗn đản, hắn nói nếu Uyển Nhi muốn có thực lực mạnh thì đi theo hắn, Uyển Nhi mới không bị lừa đâu, rõ ràng hắn muốn dụ dỗ Uyển Nhi vào núi, bán cho mấy nam nhân không cưới được vợ.
Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được cười nói: Bán cho nam nhân làm vợ? Ai dạy ngươi những lời này?
Là gia gia a, gia gia nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, sẽ dụ dỗ mấy tiểu cô nương đáng yêu bán cho nam nhân làm vợ, Uyển Nhi đáng yêu như vậy, bọn họ nhất định muốn dụ dỗ Uyển Nhi. Tiêu Uyển khẽ hừ một tiếng, ngữ khí bất thiện nói.
/1551
|