Nhìn vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt của nữ tử, sắc mặt Đông Phương Tuấn xanh mét, nắm đấm kêu rôm rốp, hắn hít sâu một hơi, đáy mắt hiện lên hàn ý kinh người.
“Xem ra ngươi thật sự không muốn giải trừ khế ước với Khiếu Nguyệt”, hắn ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo khủng bố, “Một khi đã như vậy, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì quyết định này!”
Dứt lời, hắn không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, hung hăng phất ống tay áo xoay người rời đi.
“Đông Phương gia...” Mộ Như Nguyệt cười cười, “Ta muốn nhìn xem cuối cùng ai sẽ là người hối hận, đừng nói là tiểu thiếp, dù là đương gia chủ mẫu cũng không xứng với thân phận Khiếu Nguyệt, nàng đáng giá được một nam nhân tốt yêu thương.”
Nếu là lúc mới xuyên tới đây, Mộ Như Nguyệt phỏng chừng sẽ xúc động lấy mạng Đông Phương Tuấn ngay tại đây. Chẳng qua mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, nàng đã không còn xúc động như trước nữa.
Nếu phải ra tay với Đông Phương gia, nàng tất nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, nếu bây giờ giết Đông Phương Tuấn, đối với nàng cũng không có bất kì lợi ích gì.
Muốn tiêu diệt thì phải diệt cỏ tận gốc, không để cho bọn chúng có cơ hội nảy mầm trở lại.
Nếu không thì phải ẩn nhẫn!
“Cũng không biết khi nào Âu Dương gia mới đưa dược liệu tới”, Mộ Như Nguyệt cười đạm mạc, “Nếu như để cho người của Âu Dương gia đi vận chuyển dược liệu thì sẽ đỡ tốn thời gian hơn, nhưng mà Âu Dương gia không thể hành động quá công khai sợ các gia tộc khác biết, cho nên mới kêu Dịch Thiếu Thần phái người đi làm chuyện này, dựa vào tốc độ của người bình thường đương nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều.”
Nhưng tính toán thời gian, hiện tại cũng nên tới rồi....
“Đứng lại, các ngươi đang làm gì?”
Ngoài cổng thành, thủ vệ canh gác dẫn một đội nhân mã chặn lại, ánh mắt hắn lạnh nhạt đảo mắt qua đoàn xe phía sau, lạnh giọng nói: “Kiểm tra!”
“Vâng, tướng quân!”
Lập tức có hai binh lính nhanh chóng mở cái rương phía sau xe ngựa, lộ ra một rương dược liệu trước mắt hắn.
Nam nhân trung niên dẫn đầu đoàn xe có chút bất mãn, hắn giơ tay lên, một khối ngọc bội xuất hiện trong tay hắn, đưa ra trước mặt vị tướng quân kia.
“Chúng ta là người Thần Vương phủ!”
Vị tướng quân kia cười lạnh một tiếng: “Bản tướng quân mặc kệ các ngươi là ai cũng không thể mang nhiều dược liệu như vậy vào hoàng thành, ai biết dược liệu đó có dùng để luyện chế độc dược hại người hay không? Người tới, nâng số dược liệu này xuống cho ta, không được mang một rương nào đi vào!”Nam nhân trung niên biến sắc, ánh mắt âm trầm nói: “Ngươi không phải đan dược sư, cũng không phải đại phu, làm sao biết chúng ta vận chuyển độc dược? Chưa nghiệm chứng đã ngậm máu phun người, đây là thủ hạ của Hiên Vương phủ?”
Thật ra hắn đoán không sai.
Hiên Vương và Thần Vương không hợp nhau là chuyện mọi người đều biết, tướng quân này lại là người của Hiên Vương, bọn họ đã sớm biết người của Thần Vương vận chuyện dược liệu vào hoàng thành, dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này lấy lòng Hiên Vương.
“Bản tướng quân nói nó là độc dược thì nó chính là độc dược!” vị tướng quân kia cười châm chọc, khinh thường nói, “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép mang dược liệu vào thành, ngươi có bản lĩnh thì kêu Thần Vương tới lấy a.”
Nam nhân trung niên nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.
Vị tướng quân này dám can đảm như vậy còn không phải vì có Hiên Vương ở sau chống lưng? Mà Hiên Vương lại là người được Âu Dương gia ủng hộ, dù năng lực Thần Vương có mạnh cũng không đấu lại Âu Dương gia.
Cho nên hắn mới ỷ thế hiếp người như vậy.
“Vương đại nhân...”
Sắc mặt những người phía sau đều trở nên khó coi, nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của nam nhân trung niên.
“Xem ra ngươi thật sự không muốn giải trừ khế ước với Khiếu Nguyệt”, hắn ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo khủng bố, “Một khi đã như vậy, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận vì quyết định này!”
Dứt lời, hắn không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, hung hăng phất ống tay áo xoay người rời đi.
“Đông Phương gia...” Mộ Như Nguyệt cười cười, “Ta muốn nhìn xem cuối cùng ai sẽ là người hối hận, đừng nói là tiểu thiếp, dù là đương gia chủ mẫu cũng không xứng với thân phận Khiếu Nguyệt, nàng đáng giá được một nam nhân tốt yêu thương.”
Nếu là lúc mới xuyên tới đây, Mộ Như Nguyệt phỏng chừng sẽ xúc động lấy mạng Đông Phương Tuấn ngay tại đây. Chẳng qua mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, nàng đã không còn xúc động như trước nữa.
Nếu phải ra tay với Đông Phương gia, nàng tất nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, nếu bây giờ giết Đông Phương Tuấn, đối với nàng cũng không có bất kì lợi ích gì.
Muốn tiêu diệt thì phải diệt cỏ tận gốc, không để cho bọn chúng có cơ hội nảy mầm trở lại.
Nếu không thì phải ẩn nhẫn!
“Cũng không biết khi nào Âu Dương gia mới đưa dược liệu tới”, Mộ Như Nguyệt cười đạm mạc, “Nếu như để cho người của Âu Dương gia đi vận chuyển dược liệu thì sẽ đỡ tốn thời gian hơn, nhưng mà Âu Dương gia không thể hành động quá công khai sợ các gia tộc khác biết, cho nên mới kêu Dịch Thiếu Thần phái người đi làm chuyện này, dựa vào tốc độ của người bình thường đương nhiên sẽ chậm hơn rất nhiều.”
Nhưng tính toán thời gian, hiện tại cũng nên tới rồi....
“Đứng lại, các ngươi đang làm gì?”
Ngoài cổng thành, thủ vệ canh gác dẫn một đội nhân mã chặn lại, ánh mắt hắn lạnh nhạt đảo mắt qua đoàn xe phía sau, lạnh giọng nói: “Kiểm tra!”
“Vâng, tướng quân!”
Lập tức có hai binh lính nhanh chóng mở cái rương phía sau xe ngựa, lộ ra một rương dược liệu trước mắt hắn.
Nam nhân trung niên dẫn đầu đoàn xe có chút bất mãn, hắn giơ tay lên, một khối ngọc bội xuất hiện trong tay hắn, đưa ra trước mặt vị tướng quân kia.
“Chúng ta là người Thần Vương phủ!”
Vị tướng quân kia cười lạnh một tiếng: “Bản tướng quân mặc kệ các ngươi là ai cũng không thể mang nhiều dược liệu như vậy vào hoàng thành, ai biết dược liệu đó có dùng để luyện chế độc dược hại người hay không? Người tới, nâng số dược liệu này xuống cho ta, không được mang một rương nào đi vào!”Nam nhân trung niên biến sắc, ánh mắt âm trầm nói: “Ngươi không phải đan dược sư, cũng không phải đại phu, làm sao biết chúng ta vận chuyển độc dược? Chưa nghiệm chứng đã ngậm máu phun người, đây là thủ hạ của Hiên Vương phủ?”
Thật ra hắn đoán không sai.
Hiên Vương và Thần Vương không hợp nhau là chuyện mọi người đều biết, tướng quân này lại là người của Hiên Vương, bọn họ đã sớm biết người của Thần Vương vận chuyện dược liệu vào hoàng thành, dĩ nhiên muốn nhân cơ hội này lấy lòng Hiên Vương.
“Bản tướng quân nói nó là độc dược thì nó chính là độc dược!” vị tướng quân kia cười châm chọc, khinh thường nói, “Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép mang dược liệu vào thành, ngươi có bản lĩnh thì kêu Thần Vương tới lấy a.”
Nam nhân trung niên nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét.
Vị tướng quân này dám can đảm như vậy còn không phải vì có Hiên Vương ở sau chống lưng? Mà Hiên Vương lại là người được Âu Dương gia ủng hộ, dù năng lực Thần Vương có mạnh cũng không đấu lại Âu Dương gia.
Cho nên hắn mới ỷ thế hiếp người như vậy.
“Vương đại nhân...”
Sắc mặt những người phía sau đều trở nên khó coi, nhưng vẫn trưng cầu ý kiến của nam nhân trung niên.
/1551
|