Khó trách tên hỗn đản Vương Lân kia nói sớm muộn gì bọn hắn cũng phải nhổ ra, thì ra Thần Vương làm việc cho Âu Dương gia.
Buồn cười hắn vì muốn nịnh bợ Hiên Vương, đá trúng thiếc bản...
“Ngươi cứ ở chỗ này hảo hảo suy ngẫm, xử trí ngươi thế nào, sau này Thái tử điện hạ sẽ tuyên bố”, lao ngục lạnh lùng nhìn Lâm Tân sắc mặt tái nhợt, sau đó xoay người rời đi.
Có vài người chính là như vậy, vĩnh viễn không biết mình không thể đắc tội với ai...
Đương nhiên, Mộ Như Nguyệt không biết chuyện bên này, nàng vội vàng luyện chế đan dược để nâng cao thực lực, còn những người kia, Dịch Thiếu Thần sẽ tự xử lý...Lúc này, trên một ngọn núi cao cách Thiên quốc không xa, một thân ảnh thon dài đứng thẳng tắp.
Tôn quý, tà mị, cường đại, ba loại khí chất này đều xuất hiện trên người nam nhân này. Dù trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc, không thể thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ dựa vào một thân khí chất kia đã khiến người ta khó quên.
Mà càng khiến người ta khó có thể bỏ qua chính là đôi mắt tím khiếp người kia, đẹp đến mức không chân thật, lại tràn ngập hàn ý âm trầm...
“Đã hơn một năm...”
Thì ra bất tri bất giác hắn đã rời đi lâu như vậy.
Lúc trước vì muốn nâng cao thực lực, hắn một mình xâm nhập Vô giới, ai ngờ đã qua một thời gian lâu như vậy. Cũng may thời gian ở Vô giới và Trung Châu khác nhau, ít nhất, nàng sẽ không phải chờ đợi quá vất vả...
Có chút tưởng niệm, một mình hắn chịu đựng là đủ rồi.
“Hi vọng có thể trở lại trước khi diễn ra đại hội tiên y.”
Gió nhẹ phất qua, tóc đen bay múa.
Nam nhân khẽ ngẩng đầu, trước mắt tựa như hiện ra dung nhan nữ tử, đôi mắt tím bất giác trở nên nhu hòa.
Dưới mặt nạ, khóe môi hắn khẽ cong lên thành một vòng cung tà mị động lòng người.
“Nguyệt Nhi, chờ ta...”
Hắn nhìn về phương xa, nhẹ giọng nỉ non...
Một tháng sau, lúc Mộ Như Nguyệt đem một đống đan dược đến cho Âu Dương Vân Cẩm, hắn nhịn không được trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt.
“Mộ cô nương, đây đều là kiệt tác của ngươi trong vòng một tháng?”
Chỉ một tháng ngắn ngủi mà nàng đã luyện chế cả một phòng đan dược, dù là vị đan dược sư của Đông Phương gia kia cũng không có năng lực này...
“Đúng vậy”, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, “Đây là nạp khí đan, có thể giúp võ giả nhanh chóng hấp thu nguyên khí, còn đây là Tiên hoàng đan, chuyên dùng cho người có thiên phú kém hoặc người không thể tu luyện, sau khi dùng đan dược này có thể trong nháy mắt đột phá đến thiên phú, nhưng sau đó sẽ không thể tiến bộ được nữa, còn Thiên hoàng đan này mạnh hơn Tiên hoàng đan một bậc, giúp võ giả thiên phú đạt đến cảnh giới huyền nguyên, rồi sau đó cũng không thể tiếp tục tu luyện được nữa, còn đây là Huyền linh đan có thể khiến võ giả đỉnh thiên phú đột phá cảnh giới huyền nguyên, còn có...”
Mỗi lần Mộ Như Nguyệt nói ra một loại đan dược, Âu Dương Vân Cẩm nhịn không được run rẩy, cuối cùng đã cả kinh không nói nên lời.
Trong lòng hắn tràn đầy kích động, nếu có được những loại đan dược này, thực lực của Âu Dương gia nhất định sẽ nhanh chóng mạnh lên...
“Mộ cô nương, ta cam đoan với ngươi, có số đan dược này, Âu Dương gia sẽ nhanh chóng chèn ép Đông Phương gia.”
Trong mắt Âu Dương Vân Cẩm lộ ra vẻ vui sướng, cam đoan nói.
“Tốt, vậy ta cáo từ trước.”
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra cửa...Giữa trưa, trên đường phố hoàng thành phồn hoa, Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên dừng chân, nàng nhìn mấy người vây quanh mình, ánh mắt trầm xuống...
Buồn cười hắn vì muốn nịnh bợ Hiên Vương, đá trúng thiếc bản...
“Ngươi cứ ở chỗ này hảo hảo suy ngẫm, xử trí ngươi thế nào, sau này Thái tử điện hạ sẽ tuyên bố”, lao ngục lạnh lùng nhìn Lâm Tân sắc mặt tái nhợt, sau đó xoay người rời đi.
Có vài người chính là như vậy, vĩnh viễn không biết mình không thể đắc tội với ai...
Đương nhiên, Mộ Như Nguyệt không biết chuyện bên này, nàng vội vàng luyện chế đan dược để nâng cao thực lực, còn những người kia, Dịch Thiếu Thần sẽ tự xử lý...Lúc này, trên một ngọn núi cao cách Thiên quốc không xa, một thân ảnh thon dài đứng thẳng tắp.
Tôn quý, tà mị, cường đại, ba loại khí chất này đều xuất hiện trên người nam nhân này. Dù trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc, không thể thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ dựa vào một thân khí chất kia đã khiến người ta khó quên.
Mà càng khiến người ta khó có thể bỏ qua chính là đôi mắt tím khiếp người kia, đẹp đến mức không chân thật, lại tràn ngập hàn ý âm trầm...
“Đã hơn một năm...”
Thì ra bất tri bất giác hắn đã rời đi lâu như vậy.
Lúc trước vì muốn nâng cao thực lực, hắn một mình xâm nhập Vô giới, ai ngờ đã qua một thời gian lâu như vậy. Cũng may thời gian ở Vô giới và Trung Châu khác nhau, ít nhất, nàng sẽ không phải chờ đợi quá vất vả...
Có chút tưởng niệm, một mình hắn chịu đựng là đủ rồi.
“Hi vọng có thể trở lại trước khi diễn ra đại hội tiên y.”
Gió nhẹ phất qua, tóc đen bay múa.
Nam nhân khẽ ngẩng đầu, trước mắt tựa như hiện ra dung nhan nữ tử, đôi mắt tím bất giác trở nên nhu hòa.
Dưới mặt nạ, khóe môi hắn khẽ cong lên thành một vòng cung tà mị động lòng người.
“Nguyệt Nhi, chờ ta...”
Hắn nhìn về phương xa, nhẹ giọng nỉ non...
Một tháng sau, lúc Mộ Như Nguyệt đem một đống đan dược đến cho Âu Dương Vân Cẩm, hắn nhịn không được trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt.
“Mộ cô nương, đây đều là kiệt tác của ngươi trong vòng một tháng?”
Chỉ một tháng ngắn ngủi mà nàng đã luyện chế cả một phòng đan dược, dù là vị đan dược sư của Đông Phương gia kia cũng không có năng lực này...
“Đúng vậy”, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, “Đây là nạp khí đan, có thể giúp võ giả nhanh chóng hấp thu nguyên khí, còn đây là Tiên hoàng đan, chuyên dùng cho người có thiên phú kém hoặc người không thể tu luyện, sau khi dùng đan dược này có thể trong nháy mắt đột phá đến thiên phú, nhưng sau đó sẽ không thể tiến bộ được nữa, còn Thiên hoàng đan này mạnh hơn Tiên hoàng đan một bậc, giúp võ giả thiên phú đạt đến cảnh giới huyền nguyên, rồi sau đó cũng không thể tiếp tục tu luyện được nữa, còn đây là Huyền linh đan có thể khiến võ giả đỉnh thiên phú đột phá cảnh giới huyền nguyên, còn có...”
Mỗi lần Mộ Như Nguyệt nói ra một loại đan dược, Âu Dương Vân Cẩm nhịn không được run rẩy, cuối cùng đã cả kinh không nói nên lời.
Trong lòng hắn tràn đầy kích động, nếu có được những loại đan dược này, thực lực của Âu Dương gia nhất định sẽ nhanh chóng mạnh lên...
“Mộ cô nương, ta cam đoan với ngươi, có số đan dược này, Âu Dương gia sẽ nhanh chóng chèn ép Đông Phương gia.”
Trong mắt Âu Dương Vân Cẩm lộ ra vẻ vui sướng, cam đoan nói.
“Tốt, vậy ta cáo từ trước.”
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra cửa...Giữa trưa, trên đường phố hoàng thành phồn hoa, Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên dừng chân, nàng nhìn mấy người vây quanh mình, ánh mắt trầm xuống...
/1551
|