Ánh mắt Âu Dương Vân Cẩm trầm xuống, hơi đau lòng nói: Là đệ đệ ruột của ta, hắn vẫn luôn muốn có được quyền thế trong tay ta cho nên trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ ta, mà ngươi lại trợ giúp ta, hơn nữa còn là một đan dược sư cường đại, hắn dĩ nhiên cảm thấy nguy cơ, cho nên muốn giết ngươi.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, nàng không phải loại người ngồi chờ chết, nếu người khác vọng tưởng ra tay với nàng, vậy nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên.
Mộ cô nương, đây chỉ là hành vi của một mình hắn, không liên quan đến Âu Dương gia, ta cam đoan về sau sẽ không phát sinh chuyện thế này nữa.
Âu Dương Vân Cẩm sợ nàng sẽ trách tội lên đầu Âu Dương gia, vội vàng mở miệng giải thích.
Âu Dương Vân Cẩm, nếu ngươi muốn ta giúp các ngươi thì lần này ta phải đến Âu Dương gia một chuyến!
Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Âu Dương Vân Cẩm.
Âu Dương Vân Cẩm sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, nói: Lần này ta tới tìm ngươi cũng chính là vì chuyện này, ta mời ngươi đến Âu Dương gia một chuyến, chẳng qua trong gia tộc có một vài người nói chuyện không dễ nghe, cho nên còn cần ngươi thông cảm một chút.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: Lời khó nghe, ta nghe còn ít sao? Âu Dương Vân Cẩm, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi.
Nếu không phải có người muốn giết nàng thì nàng cũng không tính hiện tại ra tay.
Nhưng với tình hình hiện tại, không thể không làm như thế...
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện lên lãnh ý, bất chợt cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm tay mình, lãnh ý cũng dần dần hòa tan.
Đúng rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bên cạnh nàng còn có hắn, không rời không bỏ.
Mấy ngày sau, một thân ảnh xẹt qua không trung, thẳng tới Quỷ Vương phủ ở Thiên quốc.
Nàng khẽ cau mày, nhỏ giọng nỉ non: Chẳng lẽ đã tới chậm sao? Vì sao ta cảm thấy hơi thở của bọn họ đã rời đi thật lâu?
Xem ra nàng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Bất quá, nếu đã biết bọn họ ở đây, nàng cũng yên tâm...
Đột nhiên, một hơi thở xa lạ từ sau lưng đánh tới, sắc mặt Tử Thược trầm xuống, nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy một lão giả áo xám đứng trên không trung, nét mặt cực kì lạnh lẽo, bên cạnh hắn là một thiếu niên anh tuấn, thoạt nhìn là một quân tử tính tình ôn hòa.
Ma lão, ta có thể kết luận người cướp dược liệu của Đông Phương gia chúng ta là người của Quỷ Vương phủ.
Đông Phương Tuấn quét mắt về phía Tử Thược, vẫn chưa để nàng vào mắt, nữ nhân này quả thật rất xinh đẹp nhưng không so được với Khiếu Nguyệt.
Ngươi khẳng định? Ánh mắt Ma lão trầm xuống, hiện lên tia lãnh lệ.
Đúng vậy , Đông Phương Tuấn khẽ cong khóe môi, nói, Con rồng cướp dược liệu của Đông Phương gia đúng là của Quỷ Vương phủ.
Đương nhiên, chuyện này hoàn toàn là Đông Phương Tuấn đoán mò.
Số dược liệu kia do người của hắn vận chuyển, nếu xảy ra sự cố thì nhất định phải tìm một con dê thế tội, mà Mộ Như Nguyệt đắc tội hắn, dĩ nhiên trở thành con dê thế tội kia.
Chỉ cần nàng chết, Khiếu Nguyệt có thể khôi phục thân tự do, trở lại bên cạnh hắn.
Đông Phương Tuấn cho rằng, sở dĩ Khiếu Nguyệt không muốn đi cùng hắn là vì Mộ Như Nguyệt dùng khế ước ràng buộc, chỉ cần hắn cứu mỹ nhân ra khỏi biển lửa, không sợ nàng không đáp ứng hắn.
Còn hắn cũng có thể trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc.
Ánh mắt Tử Thược trầm xuống: Người Đông Phương gia? Không ngờ Đông Phương gia lại nhân lúc chủ nhà đi vắng mà phá hủy sào huyệt của bọn họ.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, nàng không phải loại người ngồi chờ chết, nếu người khác vọng tưởng ra tay với nàng, vậy nàng tất nhiên sẽ không ngồi yên.
Mộ cô nương, đây chỉ là hành vi của một mình hắn, không liên quan đến Âu Dương gia, ta cam đoan về sau sẽ không phát sinh chuyện thế này nữa.
Âu Dương Vân Cẩm sợ nàng sẽ trách tội lên đầu Âu Dương gia, vội vàng mở miệng giải thích.
Âu Dương Vân Cẩm, nếu ngươi muốn ta giúp các ngươi thì lần này ta phải đến Âu Dương gia một chuyến!
Mộ Như Nguyệt đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Âu Dương Vân Cẩm.
Âu Dương Vân Cẩm sửng sốt, trầm ngâm nửa ngày, nói: Lần này ta tới tìm ngươi cũng chính là vì chuyện này, ta mời ngươi đến Âu Dương gia một chuyến, chẳng qua trong gia tộc có một vài người nói chuyện không dễ nghe, cho nên còn cần ngươi thông cảm một chút.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: Lời khó nghe, ta nghe còn ít sao? Âu Dương Vân Cẩm, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi.
Nếu không phải có người muốn giết nàng thì nàng cũng không tính hiện tại ra tay.
Nhưng với tình hình hiện tại, không thể không làm như thế...
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện lên lãnh ý, bất chợt cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm tay mình, lãnh ý cũng dần dần hòa tan.
Đúng rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bên cạnh nàng còn có hắn, không rời không bỏ.
Mấy ngày sau, một thân ảnh xẹt qua không trung, thẳng tới Quỷ Vương phủ ở Thiên quốc.
Nàng khẽ cau mày, nhỏ giọng nỉ non: Chẳng lẽ đã tới chậm sao? Vì sao ta cảm thấy hơi thở của bọn họ đã rời đi thật lâu?
Xem ra nàng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Bất quá, nếu đã biết bọn họ ở đây, nàng cũng yên tâm...
Đột nhiên, một hơi thở xa lạ từ sau lưng đánh tới, sắc mặt Tử Thược trầm xuống, nhanh chóng xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy một lão giả áo xám đứng trên không trung, nét mặt cực kì lạnh lẽo, bên cạnh hắn là một thiếu niên anh tuấn, thoạt nhìn là một quân tử tính tình ôn hòa.
Ma lão, ta có thể kết luận người cướp dược liệu của Đông Phương gia chúng ta là người của Quỷ Vương phủ.
Đông Phương Tuấn quét mắt về phía Tử Thược, vẫn chưa để nàng vào mắt, nữ nhân này quả thật rất xinh đẹp nhưng không so được với Khiếu Nguyệt.
Ngươi khẳng định? Ánh mắt Ma lão trầm xuống, hiện lên tia lãnh lệ.
Đúng vậy , Đông Phương Tuấn khẽ cong khóe môi, nói, Con rồng cướp dược liệu của Đông Phương gia đúng là của Quỷ Vương phủ.
Đương nhiên, chuyện này hoàn toàn là Đông Phương Tuấn đoán mò.
Số dược liệu kia do người của hắn vận chuyển, nếu xảy ra sự cố thì nhất định phải tìm một con dê thế tội, mà Mộ Như Nguyệt đắc tội hắn, dĩ nhiên trở thành con dê thế tội kia.
Chỉ cần nàng chết, Khiếu Nguyệt có thể khôi phục thân tự do, trở lại bên cạnh hắn.
Đông Phương Tuấn cho rằng, sở dĩ Khiếu Nguyệt không muốn đi cùng hắn là vì Mộ Như Nguyệt dùng khế ước ràng buộc, chỉ cần hắn cứu mỹ nhân ra khỏi biển lửa, không sợ nàng không đáp ứng hắn.
Còn hắn cũng có thể trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc.
Ánh mắt Tử Thược trầm xuống: Người Đông Phương gia? Không ngờ Đông Phương gia lại nhân lúc chủ nhà đi vắng mà phá hủy sào huyệt của bọn họ.
/1551
|