“Đông Phương công tử, ngươi hà tất phải như vậy?”
Trong tửu lâu xa hoa, Âu Dương Lâm nhìn nam nhân bên cạnh, cắn chặt môi đỏ mọng, nói: “Nếu nữ nhân kia không biết quý trọng nam nhân tốt như ngươi, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian với nàng? Ta biết, ta chỉ là một chi thứ của Âu Dương gia, không có quyền lực gì lớn, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi.”
Nàng ngẩng đầu, liếc mắt đưa tình với nam nhân.
Từ lần tương ngộ năm năm trước, nàng đã sinh lòng ái mộ nam nhân phong độ nho nhã ôn hòa này, nhưng trong lòng hắn chỉ có Khiếu Nguyệt, và Nam Cung Tử Lan sắp cưới.
Dù trong lòng thống khổ nhưng nàng cũng hiểu, với thân phận một chi thứ nhỏ bé như mình không xứng với nam nhân ưu tú như hắn, chẳng sợ làm thiếp nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Đông Phương Tuấn trước giờ chỉ coi nàng là bằng hữu, không có ý nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp...
Đông Phương Tuấn đột nhiên đứng lên, không nói câu lời nào vội vàng chạy xuống dưới lầu.Âu Dương Lâm ngẩn ra, cắn cắn môi liền theo sát xuống...
Trên đường phố, hai thân ảnh nắm tay nhau cùng đi bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bạch y nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, còn nam nhân đeo mặt nạ bạc, khí thế tôn quý không ai sánh bằng.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt ôn nhu.
Phảng phất như ngoại trừ đối phương, hai người này không nhìn thấy một ai khác....
“Mộ Như Nguyệt, rốt cuộc Khiếu Nguyệt ở đâu?”
Lúc Mộ Như Nguyệt quay đầu lại liền thấy một người chặn đường nàng.
Bất quá mới một thời gian ngắn không gặp, Đông Phương Tuấn hiện tại rất chật vật, cái cằm bóng loáng đã mọc râu lún phún, ánh mắt tràn ngập thống khổ.
Hắn vốn định giết nữ nhân này, như vậy Khiếu Nguyệt sẽ trở lại bên hắn, ai ngờ nàng không có ở Quỷ Vương phủ, hơn nữa, trên đường còn chui ra một Tử Thược.
Bây giờ gặp được, hắn nhất định sẽ không cho nàng rời đi!
“Trong khoảng thời gian này ta rất thống khổ, chẳng lẽ ngươi không thể thành toàn cho chúng ta sao?” Đông Phương Tuấn phẫn nộ nói, “Ngươi thật đủ nhẫn tâm, ta và Khiếu Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, vì sao ngươi cố tình chia rẽ chúng ta? Chẳng lẽ ngươi yêu ta, cho nên mới không cho chúng ta ở bên nhau?”
Giờ khắc này, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập lại.
Sau khi nghe thấy lời của Đông Phương Tuấn, đám người nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ Mộ Như Nguyệt, ánh mắt hàm chứa khinh thường.
“Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, không ngờ tâm địa rắn rết.”
“Đúng vậy, vì đoạt nam nhân của người khác, không biết đã giấu nữ tử đáng thương kia đi đâu rồi.”
“Đúng rồi, ta nhớ hình như đây là thiếu chủ Đông Phương gia, Đông Phương Tuấn, chậc chậc, Đông Phương Tuấn tướng mạo đường đường, thân phận lại tôn quý, có nữ nhân ái mộ cũng là chuyện thường, nhưng không ngờ nữ nhân này lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, bất quá nói thật, với tướng mạo của Đông Phương Tuấn, có thể vì một nữ nhân mà sa sút như thế, xem ra hắn thật lòng với nữ nhân kia, trên đời này nam nhân như vậy đã tuyệt chủng rồi, phỏng chừng chỉ còn một mình hắn...”
Đông Phương Tuấn không ngờ sẽ có người nhận ra mình, hơi hoảng hốt một chút, nếu chuyện này truyền đến tai Nam Cung gia, nhất định sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết.
Trong tửu lâu xa hoa, Âu Dương Lâm nhìn nam nhân bên cạnh, cắn chặt môi đỏ mọng, nói: “Nếu nữ nhân kia không biết quý trọng nam nhân tốt như ngươi, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian với nàng? Ta biết, ta chỉ là một chi thứ của Âu Dương gia, không có quyền lực gì lớn, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi.”
Nàng ngẩng đầu, liếc mắt đưa tình với nam nhân.
Từ lần tương ngộ năm năm trước, nàng đã sinh lòng ái mộ nam nhân phong độ nho nhã ôn hòa này, nhưng trong lòng hắn chỉ có Khiếu Nguyệt, và Nam Cung Tử Lan sắp cưới.
Dù trong lòng thống khổ nhưng nàng cũng hiểu, với thân phận một chi thứ nhỏ bé như mình không xứng với nam nhân ưu tú như hắn, chẳng sợ làm thiếp nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà Đông Phương Tuấn trước giờ chỉ coi nàng là bằng hữu, không có ý nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp...
Đông Phương Tuấn đột nhiên đứng lên, không nói câu lời nào vội vàng chạy xuống dưới lầu.Âu Dương Lâm ngẩn ra, cắn cắn môi liền theo sát xuống...
Trên đường phố, hai thân ảnh nắm tay nhau cùng đi bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bạch y nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, còn nam nhân đeo mặt nạ bạc, khí thế tôn quý không ai sánh bằng.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt ôn nhu.
Phảng phất như ngoại trừ đối phương, hai người này không nhìn thấy một ai khác....
“Mộ Như Nguyệt, rốt cuộc Khiếu Nguyệt ở đâu?”
Lúc Mộ Như Nguyệt quay đầu lại liền thấy một người chặn đường nàng.
Bất quá mới một thời gian ngắn không gặp, Đông Phương Tuấn hiện tại rất chật vật, cái cằm bóng loáng đã mọc râu lún phún, ánh mắt tràn ngập thống khổ.
Hắn vốn định giết nữ nhân này, như vậy Khiếu Nguyệt sẽ trở lại bên hắn, ai ngờ nàng không có ở Quỷ Vương phủ, hơn nữa, trên đường còn chui ra một Tử Thược.
Bây giờ gặp được, hắn nhất định sẽ không cho nàng rời đi!
“Trong khoảng thời gian này ta rất thống khổ, chẳng lẽ ngươi không thể thành toàn cho chúng ta sao?” Đông Phương Tuấn phẫn nộ nói, “Ngươi thật đủ nhẫn tâm, ta và Khiếu Nguyệt lưỡng tình tương duyệt, vì sao ngươi cố tình chia rẽ chúng ta? Chẳng lẽ ngươi yêu ta, cho nên mới không cho chúng ta ở bên nhau?”
Giờ khắc này, xung quanh đã có rất nhiều người tụ tập lại.
Sau khi nghe thấy lời của Đông Phương Tuấn, đám người nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ Mộ Như Nguyệt, ánh mắt hàm chứa khinh thường.
“Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, không ngờ tâm địa rắn rết.”
“Đúng vậy, vì đoạt nam nhân của người khác, không biết đã giấu nữ tử đáng thương kia đi đâu rồi.”
“Đúng rồi, ta nhớ hình như đây là thiếu chủ Đông Phương gia, Đông Phương Tuấn, chậc chậc, Đông Phương Tuấn tướng mạo đường đường, thân phận lại tôn quý, có nữ nhân ái mộ cũng là chuyện thường, nhưng không ngờ nữ nhân này lại làm ra chuyện điên cuồng như thế, bất quá nói thật, với tướng mạo của Đông Phương Tuấn, có thể vì một nữ nhân mà sa sút như thế, xem ra hắn thật lòng với nữ nhân kia, trên đời này nam nhân như vậy đã tuyệt chủng rồi, phỏng chừng chỉ còn một mình hắn...”
Đông Phương Tuấn không ngờ sẽ có người nhận ra mình, hơi hoảng hốt một chút, nếu chuyện này truyền đến tai Nam Cung gia, nhất định sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết.
/1551
|