Đông Phương Anh nói thật đã mồm, phát tiết hết ủy khuất mà hôm nay phải chịu, nhưng không hề nhìn thấy ánh mắt ngày càng âm trầm của nam nhân...
Một trận gió nhẹ màu đen từ trên người hắn nổi lên, càng lúc càng lớn, tạo thành một trận cuồng phong nhỏ, khiến người ta khó hô hấp.
Ánh mắt Đông Phương Lượng trầm xuống, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, rơi vào trầm ngâm...
Âu Dương gia từ khi nào có được một nam nhân cường đại như thế? Xem ra chuyện kia còn phải xem xét lại một chút...
Không khí trước mặt như bị rút hết, Đông Phương Anh cảm thấy khó thở, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, dùng hết toàn lực quát lên: Ngươi luôn dựa vào nam nhân thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì chiến đấu với ta! Đừng luôn trốn sau lưng nam nhân làm con rùa đen rụt đầu, cái loại tính cách yếu đuối như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn vứt bỏ!
Sát ý trên người Dạ Vô Trần càng đậm, tại thời điểm hắn sắp động thủ, một bàn tay chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Vô Trần, để ta.
Thanh âm nữ tử nhẹ nhàng vang lên, lại khiến Dạ Vô Trần dần dần thu lại sát khí, nhưng đôi mắt tím kia vẫn âm trầm tựa như rắn độc quấn lấy Đông Phương Anh.
Sắc mặt Đông Phương Anh tái nhợt, cắn chặt môi mới có thể khiến bản thân không ngã sấp xuống.
Thực lực nam nhân này thật sự quá mạnh, đến mức chỉ dựa vào khí thế uy áp là đã khiến nàng trước nay không coi ai ra gì cảm thấy khủng bố.
Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ trong nháy mắt, nam nhân kia sẽ không chút do dự đặt ngón tay thon dài của hắn lên cổ nàng, kết thúc sinh mạng của nàng...
Ngươi nói ta chỉ biết trốn sau lưng hắn? Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
Không biết vì sao, bị Mộ Như Nguyệt nhìn chăm chú, trong lòng Đông Phương Anh dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: Đúng vậy! Nếu ngươi muốn chứng minh mình không dựa vào nam nhân, vậy chiến đấu với ta một trận, để những người khác thấy được thực lực của ngươi! Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Đông Phương Anh: Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi, ngươi không chịu nổi một chiêu của ta!
Đám người chấn động.
Bất luận là người Đông Phương gia hay đệ tử các gia tộc khác đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt. Tuy bọn họ cũng không có hảo cảm với Đông Phương Anh nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một thiên tài cấp đỉnh thiên phú.
Bây giờ nàng lại nói Đông Phương Anh không chịu nổi một chiêu của nàng?
Nàng còn có thể ngông cuồng hơn nữa không?
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy!
Đông Phương Lượng vốn dĩ còn muốn ngăn lại, dù sao thời điểm hiện tại còn chưa thể hoàn toàn trở mặt với Âu Dương gia, nhưng sau khi nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, bước chân hắn liền thu lại.
Nếu nàng đã tự tin như thế, vậy hắn ngồi xem trò hay thôi.
Ha ha , Đông Phương Anh cười khẽ, Ngươi nói ta không chịu nổi một chiêu của ngươi? Chỉ nói miệng thì không có bản lĩnh gì, có ngon thì đấu với ta một trận!
Xôn xao!
Một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt Đông Phương Anh, thân kiếm hiện ra ánh sáng đỏ, phản chiếu dung nhan yêu diễm kia.
Đông Phương Anh cầm chặt trường kiếm, toàn thân tản ra khí thế sắc bén, sau đó nhắm về phía Mộ Như Nguyệt...
Một trận gió nhẹ màu đen từ trên người hắn nổi lên, càng lúc càng lớn, tạo thành một trận cuồng phong nhỏ, khiến người ta khó hô hấp.
Ánh mắt Đông Phương Lượng trầm xuống, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, rơi vào trầm ngâm...
Âu Dương gia từ khi nào có được một nam nhân cường đại như thế? Xem ra chuyện kia còn phải xem xét lại một chút...
Không khí trước mặt như bị rút hết, Đông Phương Anh cảm thấy khó thở, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, dùng hết toàn lực quát lên: Ngươi luôn dựa vào nam nhân thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì chiến đấu với ta! Đừng luôn trốn sau lưng nam nhân làm con rùa đen rụt đầu, cái loại tính cách yếu đuối như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn vứt bỏ!
Sát ý trên người Dạ Vô Trần càng đậm, tại thời điểm hắn sắp động thủ, một bàn tay chậm rãi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Vô Trần, để ta.
Thanh âm nữ tử nhẹ nhàng vang lên, lại khiến Dạ Vô Trần dần dần thu lại sát khí, nhưng đôi mắt tím kia vẫn âm trầm tựa như rắn độc quấn lấy Đông Phương Anh.
Sắc mặt Đông Phương Anh tái nhợt, cắn chặt môi mới có thể khiến bản thân không ngã sấp xuống.
Thực lực nam nhân này thật sự quá mạnh, đến mức chỉ dựa vào khí thế uy áp là đã khiến nàng trước nay không coi ai ra gì cảm thấy khủng bố.
Nàng thậm chí còn cảm thấy chỉ trong nháy mắt, nam nhân kia sẽ không chút do dự đặt ngón tay thon dài của hắn lên cổ nàng, kết thúc sinh mạng của nàng...
Ngươi nói ta chỉ biết trốn sau lưng hắn? Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.
Không biết vì sao, bị Mộ Như Nguyệt nhìn chăm chú, trong lòng Đông Phương Anh dâng lên cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: Đúng vậy! Nếu ngươi muốn chứng minh mình không dựa vào nam nhân, vậy chiến đấu với ta một trận, để những người khác thấy được thực lực của ngươi! Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Đông Phương Anh: Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú chiến đấu với ngươi, ngươi không chịu nổi một chiêu của ta!
Đám người chấn động.
Bất luận là người Đông Phương gia hay đệ tử các gia tộc khác đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt. Tuy bọn họ cũng không có hảo cảm với Đông Phương Anh nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một thiên tài cấp đỉnh thiên phú.
Bây giờ nàng lại nói Đông Phương Anh không chịu nổi một chiêu của nàng?
Nàng còn có thể ngông cuồng hơn nữa không?
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy!
Đông Phương Lượng vốn dĩ còn muốn ngăn lại, dù sao thời điểm hiện tại còn chưa thể hoàn toàn trở mặt với Âu Dương gia, nhưng sau khi nghe lời Mộ Như Nguyệt nói, bước chân hắn liền thu lại.
Nếu nàng đã tự tin như thế, vậy hắn ngồi xem trò hay thôi.
Ha ha , Đông Phương Anh cười khẽ, Ngươi nói ta không chịu nổi một chiêu của ngươi? Chỉ nói miệng thì không có bản lĩnh gì, có ngon thì đấu với ta một trận!
Xôn xao!
Một thanh trường kiếm xuất hiện trước mặt Đông Phương Anh, thân kiếm hiện ra ánh sáng đỏ, phản chiếu dung nhan yêu diễm kia.
Đông Phương Anh cầm chặt trường kiếm, toàn thân tản ra khí thế sắc bén, sau đó nhắm về phía Mộ Như Nguyệt...
/1551
|