Bầu không khí nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nam nhân đeo mặt nạ kia, chờ đợi câu trả lời của hắn...
Quanh người nam nhân bao phủ một tầng lệ khí, đôi mắt tím lạnh băng không có chút độ ấm, lạnh lùng đảo qua Vũ Nương, trên người chợt xuất hiện ngọn lửa màu đen mãnh liệt.
Oanh!
Ngọn lửa bắn về phía Vũ Nương, nháy mắt đã bao trùm cái thân thể kiều mị kia, đối phương còn chưa kịp mở miệng kinh hô đã bị ngọn lửa nuốt hết...
Đây... chính là đáp án của hắn!
Từ đầu đến cuối, nam nhân không nói bất kì lời nào, nhưng hành động của hắn lại càng khiến mọi người chấn động hơn.
Dù hắn không để nữ tử quyến rũ kia vào mắt, nhưng nỡ lòng nào ra tay giết một vưu vật nóng bỏng như vậy?
Bất quá, Dạ Vô Trần không nghĩ mình làm vậy có gì không đúng.
Đông Phương Tuấn chẳng những đưa huyễn ưu thảo, mà còn đưa nữ nhân này cho hắn, mục đích là gì còn chưa rõ ràng sao, đối với loại nữ nhân cam nguyện bị Đông Phương Tuấn lợi dụng để phá hư tình cảm của hai người bọn họ, tại sao hắn phải buông tha?
Nếu nàng vì quyền lợi hay phú quý mà làm việc cho Đông Phương Tuấn thì nên hiểu rõ kết cục của mình sẽ thế nào!
Quỷ Vương! Đông Phương Tuấn biến sắc, hành vi của Dạ Vô Trần là trắng trợn tát vào mặt hắn, làm sao hắn còn tiếp tục giả bộ được nữa? Lập tức phẫn nộ quát: Ngươi đang làm cái gì?
Dạ Vô Trần lạnh lùng đảo mắt về phía Đông Phương Tuấn, thanh âm tràn ngập hàn ý: Như ngươi nhìn thấy!
Ngươi... Đông Phương Tuấn xanh mặt, Thì ra Quỷ Vương là thê nô!
Trên đời này, nam nhân hận nhất chính là bị người khác nói mình là thê nô, đối với bọn họ đây là một loại sỉ nhục.
Thân là nam nhân, yêu cầu nữ nhân phải nói gì nghe nấy, chứ không phải sợ hãi thê tử của mình.
Đông Phương Tuấn vốn cho rằng sau khi nghe mình nói lời này, bất luận thế nào Dạ Vô Trần cũng sẽ chứng minh mình không phải là thê nô, nhưng nam nhân kia lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: Giữa chúng ta, lời nàng nói mới tính, lời của ta không tính là gì.
Tuy thanh âm của nam nhân cũng không lớn lắm nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai mọi người.
Bọn họ có chút không thể tin vào tai mình.
Nam nhân này gián tiếp thừa nhận mình là thê nô? Chuyện này đối với nam nhân là vô cùng nhục nhã a!
Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một thanh âm lạnh lùng khác ngắt ngang: Đông Phương công tử, cái chân thứ ba của ngươi tốt không? Lại có thể tới chỗ này gây sóng gió?
Mộ Như Nguyệt cười như không cười quét mắt về phía hạ thân Đông Phương Tuấn, ý tứ trong mắt không nói cũng biết.
Ở đây có rất nhiều người đều là người từng trải, làm sao có thể không rõ cái chân thứ ba là ý gì? Bọn họ đều sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Tuấn.
Đông Phương Tuấn hoàn toàn biến sắc!
Hắn không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ nói ra chuyện này, ánh mắt âm u: Mộ cô nương, ta không hiểu lời này là có ý gì?
Có ý gì? Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, Ý của ta đương nhiên là Đông Phương Tuấn ngươi đã là một phế vật, chẳng lẽ bởi vì ngươi đã là phế vật cho nên muốn phá hoại tình cảm của người khác?
Oanh!
Trên người Đông Phương Tuấn bộc phát lực lượng cường đại trực tiếp đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng nàng lại đứng im không động, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt.
Mộ Như Nguyệt, ngươi dám vu hãm ta?
Quanh người nam nhân bao phủ một tầng lệ khí, đôi mắt tím lạnh băng không có chút độ ấm, lạnh lùng đảo qua Vũ Nương, trên người chợt xuất hiện ngọn lửa màu đen mãnh liệt.
Oanh!
Ngọn lửa bắn về phía Vũ Nương, nháy mắt đã bao trùm cái thân thể kiều mị kia, đối phương còn chưa kịp mở miệng kinh hô đã bị ngọn lửa nuốt hết...
Đây... chính là đáp án của hắn!
Từ đầu đến cuối, nam nhân không nói bất kì lời nào, nhưng hành động của hắn lại càng khiến mọi người chấn động hơn.
Dù hắn không để nữ tử quyến rũ kia vào mắt, nhưng nỡ lòng nào ra tay giết một vưu vật nóng bỏng như vậy?
Bất quá, Dạ Vô Trần không nghĩ mình làm vậy có gì không đúng.
Đông Phương Tuấn chẳng những đưa huyễn ưu thảo, mà còn đưa nữ nhân này cho hắn, mục đích là gì còn chưa rõ ràng sao, đối với loại nữ nhân cam nguyện bị Đông Phương Tuấn lợi dụng để phá hư tình cảm của hai người bọn họ, tại sao hắn phải buông tha?
Nếu nàng vì quyền lợi hay phú quý mà làm việc cho Đông Phương Tuấn thì nên hiểu rõ kết cục của mình sẽ thế nào!
Quỷ Vương! Đông Phương Tuấn biến sắc, hành vi của Dạ Vô Trần là trắng trợn tát vào mặt hắn, làm sao hắn còn tiếp tục giả bộ được nữa? Lập tức phẫn nộ quát: Ngươi đang làm cái gì?
Dạ Vô Trần lạnh lùng đảo mắt về phía Đông Phương Tuấn, thanh âm tràn ngập hàn ý: Như ngươi nhìn thấy!
Ngươi... Đông Phương Tuấn xanh mặt, Thì ra Quỷ Vương là thê nô!
Trên đời này, nam nhân hận nhất chính là bị người khác nói mình là thê nô, đối với bọn họ đây là một loại sỉ nhục.
Thân là nam nhân, yêu cầu nữ nhân phải nói gì nghe nấy, chứ không phải sợ hãi thê tử của mình.
Đông Phương Tuấn vốn cho rằng sau khi nghe mình nói lời này, bất luận thế nào Dạ Vô Trần cũng sẽ chứng minh mình không phải là thê nô, nhưng nam nhân kia lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái: Giữa chúng ta, lời nàng nói mới tính, lời của ta không tính là gì.
Tuy thanh âm của nam nhân cũng không lớn lắm nhưng từng chữ vẫn rơi vào tai mọi người.
Bọn họ có chút không thể tin vào tai mình.
Nam nhân này gián tiếp thừa nhận mình là thê nô? Chuyện này đối với nam nhân là vô cùng nhục nhã a!
Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một thanh âm lạnh lùng khác ngắt ngang: Đông Phương công tử, cái chân thứ ba của ngươi tốt không? Lại có thể tới chỗ này gây sóng gió?
Mộ Như Nguyệt cười như không cười quét mắt về phía hạ thân Đông Phương Tuấn, ý tứ trong mắt không nói cũng biết.
Ở đây có rất nhiều người đều là người từng trải, làm sao có thể không rõ cái chân thứ ba là ý gì? Bọn họ đều sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Tuấn.
Đông Phương Tuấn hoàn toàn biến sắc!
Hắn không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ nói ra chuyện này, ánh mắt âm u: Mộ cô nương, ta không hiểu lời này là có ý gì?
Có ý gì? Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, Ý của ta đương nhiên là Đông Phương Tuấn ngươi đã là một phế vật, chẳng lẽ bởi vì ngươi đã là phế vật cho nên muốn phá hoại tình cảm của người khác?
Oanh!
Trên người Đông Phương Tuấn bộc phát lực lượng cường đại trực tiếp đánh về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng nàng lại đứng im không động, bên môi còn mang ý cười nhàn nhạt.
Mộ Như Nguyệt, ngươi dám vu hãm ta?
/1551
|