Nghe vậy, Đông Phương Lượng liền yên tâm.
Xem ra nữ nhân này cũng tự biết mình không phải đối thủ của Lâm Dịch cho nên mới tùy tiện viết ra một đống dược liệu trân quý muốn làm Đông Phương gia xuất huyết một phen, đáng tiếc, cho dù như thế, nàng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh thua cuộc...
Mộ cô nương, ngươi muốn Đông Phương gia xuất huyết cũng không dễ như vậy, ta muốn ngươi đáp ứng, nếu thua trận tỷ thí này thì phải tự sát!
Âu Dương Vân Cẩm đứng bật dậy, phẫn nộ quát: Đông Phương Lượng, ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu này?
Đông Phương Lượng cười lạnh nói: Nếu không có đặt cược, chẳng phải là quá không thú vị sao?
Ngươi...
Âu Dương Vân Cẩm căm phẫn chỉ về phía Đông Phương Lượng, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm đã bị một thanh âm đạm mạc đánh gãy: Đông Phương gia chủ, vậy nếu ta thắng thì sao?
Đông Phương Lượng hơi ngẩn ra, sau đó cười điên cuồng: Nếu ngươi thắng, Đông Phương gia chúng ta tùy ngươi xử lý, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng Lâm Dịch đại sư.
Ngụ ý, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Dịch đại sư.
Tốt, ta đồng ý! Mộ Như Nguyệt nhìn vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Lượng, nhàn nhạt nói, Bất quá, hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau khi thua, Đông Phương gia tùy ta xử lý.
Đông Phương Lượng cười lạnh: Lâm Dịch đại sư tuyệt đối sẽ không thua!
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ có nụ cười trên môi khiến người ta cảm thấy quỷ dị...
Không bao lâu sau đã có người đem dược liệu nàng cần lên, Mộ Như Nguyệt cũng không thể không thầm than một tiếng Đông Phương gia đúng là cái kho dược liệu, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi, cho dù là Âu Dương gia cũng phải tốn một ít thời gian.
Nàng chọn ba gốc dược liệu ném vào đan thư, nếu Viêm Tẫn dùng ba gốc dược liệu vạn năm này, hẳn là sẽ đạt tới thiên giai...
Các ngươi đoán trận đấu này ai sẽ thắng?
Còn phải nói sao, nhất định là Lâm Dịch trưởng lão của Đông Phương gia, dù sao hắn cũng là một đan dược sư đỉnh phàm giai...
Vậy thì chưa chắc, vừa rồi không phải chúng ta đều cho rằng một mình Mộ Như Nguyệt đối phó với nhiều người như vậy sẽ thua sao, nhưng ai biết cuối cùng nàng thắng, hơn nữa còn đột phá một bậc...
Mọi người bàn tán nghị luận ầm ĩ khắp cả quảng trường nhưng không ai dời mắt khỏi hai người trên lôi đài.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Dịch lấy đan đỉnh của mình ra, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu căng, khinh thường liếc mắt Mộ Như Nguyệt một cái.
Đồng thời Mộ Như Nguyệt cũng đem dược liệu của mình ra, nhàn nhạt tinh thần lực quanh quẩn trên dược liệu, phảng phất như có thể thẩm thấu vào trong....
Hừ!
Lâm Dịch hừ lạnh, thu hồi ánh mắt không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, vung tay lên, ném một gốc dược liệu vào đan đỉnh, một ngọn lửa dưới đáy đan đỉnh bùng lên, tỏa ra độ nóng hừng hực...
Không hổ là Lâm Dịch đại sư, trình độ này thật là cường hãn, các ngươi có nhìn thấy động tác hắn rất thuần thục không? Chỉ có cường giả mới có được trình độ như thế.
Người phát biểu câu này là một đệ tử Đông Phương gia.
Xem ra nữ nhân này cũng tự biết mình không phải đối thủ của Lâm Dịch cho nên mới tùy tiện viết ra một đống dược liệu trân quý muốn làm Đông Phương gia xuất huyết một phen, đáng tiếc, cho dù như thế, nàng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh thua cuộc...
Mộ cô nương, ngươi muốn Đông Phương gia xuất huyết cũng không dễ như vậy, ta muốn ngươi đáp ứng, nếu thua trận tỷ thí này thì phải tự sát!
Âu Dương Vân Cẩm đứng bật dậy, phẫn nộ quát: Đông Phương Lượng, ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu này?
Đông Phương Lượng cười lạnh nói: Nếu không có đặt cược, chẳng phải là quá không thú vị sao?
Ngươi...
Âu Dương Vân Cẩm căm phẫn chỉ về phía Đông Phương Lượng, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm đã bị một thanh âm đạm mạc đánh gãy: Đông Phương gia chủ, vậy nếu ta thắng thì sao?
Đông Phương Lượng hơi ngẩn ra, sau đó cười điên cuồng: Nếu ngươi thắng, Đông Phương gia chúng ta tùy ngươi xử lý, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng Lâm Dịch đại sư.
Ngụ ý, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Dịch đại sư.
Tốt, ta đồng ý! Mộ Như Nguyệt nhìn vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Lượng, nhàn nhạt nói, Bất quá, hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau khi thua, Đông Phương gia tùy ta xử lý.
Đông Phương Lượng cười lạnh: Lâm Dịch đại sư tuyệt đối sẽ không thua!
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, chỉ có nụ cười trên môi khiến người ta cảm thấy quỷ dị...
Không bao lâu sau đã có người đem dược liệu nàng cần lên, Mộ Như Nguyệt cũng không thể không thầm than một tiếng Đông Phương gia đúng là cái kho dược liệu, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi, cho dù là Âu Dương gia cũng phải tốn một ít thời gian.
Nàng chọn ba gốc dược liệu ném vào đan thư, nếu Viêm Tẫn dùng ba gốc dược liệu vạn năm này, hẳn là sẽ đạt tới thiên giai...
Các ngươi đoán trận đấu này ai sẽ thắng?
Còn phải nói sao, nhất định là Lâm Dịch trưởng lão của Đông Phương gia, dù sao hắn cũng là một đan dược sư đỉnh phàm giai...
Vậy thì chưa chắc, vừa rồi không phải chúng ta đều cho rằng một mình Mộ Như Nguyệt đối phó với nhiều người như vậy sẽ thua sao, nhưng ai biết cuối cùng nàng thắng, hơn nữa còn đột phá một bậc...
Mọi người bàn tán nghị luận ầm ĩ khắp cả quảng trường nhưng không ai dời mắt khỏi hai người trên lôi đài.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Dịch lấy đan đỉnh của mình ra, trên mặt lộ ra nụ cười kiêu căng, khinh thường liếc mắt Mộ Như Nguyệt một cái.
Đồng thời Mộ Như Nguyệt cũng đem dược liệu của mình ra, nhàn nhạt tinh thần lực quanh quẩn trên dược liệu, phảng phất như có thể thẩm thấu vào trong....
Hừ!
Lâm Dịch hừ lạnh, thu hồi ánh mắt không thèm nhìn Mộ Như Nguyệt nữa, vung tay lên, ném một gốc dược liệu vào đan đỉnh, một ngọn lửa dưới đáy đan đỉnh bùng lên, tỏa ra độ nóng hừng hực...
Không hổ là Lâm Dịch đại sư, trình độ này thật là cường hãn, các ngươi có nhìn thấy động tác hắn rất thuần thục không? Chỉ có cường giả mới có được trình độ như thế.
Người phát biểu câu này là một đệ tử Đông Phương gia.
/1551
|