Ngươi là ai? Đông Phương Lượng khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nữ tử trên không trung, Dám vô lễ với Thanh y đại nhân.
Đối với Thanh y, Đông Phương Lượng vẫn rất tin tưởng, đơn giản là vì hắn chẳng những là một cường giả, mà còn là đồ đệ của vị đại nhân kia.
Vị đại nhân kia là cường giả đứng đầu Vô giới, ai dám đắc tội với đệ tử của hắn?
Sư phụ? Nam Cung Tử Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc kia, trong lòng không rõ tại sao sư phụ lại xuất hiện ở đây.
Từ đầu đến cuối, Tử Thược đều không thèm để ý những người đó, nàng chỉ nhìn chằm chằm hai người phía trước, hai mắt rưng rưng, nước mắt chảy dọc theo dung nhan mỹ lệ.
Ca, tẩu tử...
Lúc nói chuyện, thân ảnh nữ tử chợt lóe, xuất hiện trước mặt hai người, lông mi dính đầy nước mắt, vẻ mặt kích động.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt mê mang nhìn Dạ Vô Trần, hiển nhiên không biết tình huống này là thế nào, nhưng không biết vì sao nữ tử này khiến nàng có cảm giác muốn thân cận....
Tử Thược? Dạ Vô Trần trầm ngâm nửa ngày, thanh âm có chút nghi vấn.
Đường ca , Tử Thược lau sạch nước mắt, nở nụ cười sáng lạn, lộng lẫy như pháo hoa, Ta... ta rất nhớ các ngươi...
Dạ Vô Trần nhíu mày, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, nhướng mày nói: Không được bắt cóc thê tử của ta!
Nếu là trước đây nhất định Tử Thược sẽ tức giận giậm chân, nhưng hiện tại, nàng chỉ bật cười: Ca, ngươi vẫn giống như trước kia, các ngươi quả nhiên là ca ca và tẩu tử của ta, ta quen tẩu tử trước, là ngươi xen vào giữa chúng ta, chia rẽ một đôi bạn thân này.
Nàng bĩu môi, ánh mắt ai oán.
Không thể không nói, lời nói của Dạ Vô Trần xua tan thương cảm trong lòng Tử Thược, khiến nàng nhớ tới những chuyện trước đây, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang...
Dạ Vô Trần! Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, ngước mắt nhìn Tử Thược, đáy lòng bỗng nhiên run lên, Nàng là...
Nguyệt Nhi.
Tử Thược nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa muốn kéo tay Mộ Như Nguyệt, lại bị Dạ Vô Trần hất tay ra, hắn đảo mắt qua vẻ mặt ai oán của đối phương, rũ mắt nói: Nguyệt Nhi, có thể để nàng đi theo chúng ta, bất quá nàng cũng đừng quá thân cận nàng ấy, miễn cho nàng ấy lại dẫn nàng đi đến một nơi rất xa, hại ta không tìm được....
Hắn không quên, kiếp trước, nha đầu này mỗi ngày đều rủ rê thê tử hắn đến những nơi rất xa, cho nên, đời này hắn nhất định không để nha đầu này có cơ hội tiếp cận nàng.
Dạ Vô Trần!!! Mộ Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Dạ Vô Trần, Chàng có chịu nói không?
Dạ Vô Trần quét mắt về phía Tử Thược, nói: Nàng là bọn buôn người.
Bọn buôn người?
(Ha ha ha..... trời ơi ad đau bụng quá....)
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Đường ca, ngươi thật quá đáng!!! Tử Thược hung hăng giậm chân, tức giận bất bình nói, Sớm biết như vậy, năm đó ta đã nói xấu ngươi trước mặt Nguyệt Nhi, làm nàng không tiếp nhận ngươi, ta liều mạng hợp tác hai người các ngươi, vậy mà ngươi là quá đáng như thế, Nguyệt Nhi, ngươi đừng đi theo hắn, đi cùng ta đi, ta tìm cho ngươi một phu quân tốt hơn, Bạch Trạch cũng không tồi, lại si tình với ngươi, hay là ngươi tái giá với Bạch Trạch đi, tức chết hắn!!!
Đối với Thanh y, Đông Phương Lượng vẫn rất tin tưởng, đơn giản là vì hắn chẳng những là một cường giả, mà còn là đồ đệ của vị đại nhân kia.
Vị đại nhân kia là cường giả đứng đầu Vô giới, ai dám đắc tội với đệ tử của hắn?
Sư phụ? Nam Cung Tử Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc kia, trong lòng không rõ tại sao sư phụ lại xuất hiện ở đây.
Từ đầu đến cuối, Tử Thược đều không thèm để ý những người đó, nàng chỉ nhìn chằm chằm hai người phía trước, hai mắt rưng rưng, nước mắt chảy dọc theo dung nhan mỹ lệ.
Ca, tẩu tử...
Lúc nói chuyện, thân ảnh nữ tử chợt lóe, xuất hiện trước mặt hai người, lông mi dính đầy nước mắt, vẻ mặt kích động.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt mê mang nhìn Dạ Vô Trần, hiển nhiên không biết tình huống này là thế nào, nhưng không biết vì sao nữ tử này khiến nàng có cảm giác muốn thân cận....
Tử Thược? Dạ Vô Trần trầm ngâm nửa ngày, thanh âm có chút nghi vấn.
Đường ca , Tử Thược lau sạch nước mắt, nở nụ cười sáng lạn, lộng lẫy như pháo hoa, Ta... ta rất nhớ các ngươi...
Dạ Vô Trần nhíu mày, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, nhướng mày nói: Không được bắt cóc thê tử của ta!
Nếu là trước đây nhất định Tử Thược sẽ tức giận giậm chân, nhưng hiện tại, nàng chỉ bật cười: Ca, ngươi vẫn giống như trước kia, các ngươi quả nhiên là ca ca và tẩu tử của ta, ta quen tẩu tử trước, là ngươi xen vào giữa chúng ta, chia rẽ một đôi bạn thân này.
Nàng bĩu môi, ánh mắt ai oán.
Không thể không nói, lời nói của Dạ Vô Trần xua tan thương cảm trong lòng Tử Thược, khiến nàng nhớ tới những chuyện trước đây, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang...
Dạ Vô Trần! Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, ngước mắt nhìn Tử Thược, đáy lòng bỗng nhiên run lên, Nàng là...
Nguyệt Nhi.
Tử Thược nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa muốn kéo tay Mộ Như Nguyệt, lại bị Dạ Vô Trần hất tay ra, hắn đảo mắt qua vẻ mặt ai oán của đối phương, rũ mắt nói: Nguyệt Nhi, có thể để nàng đi theo chúng ta, bất quá nàng cũng đừng quá thân cận nàng ấy, miễn cho nàng ấy lại dẫn nàng đi đến một nơi rất xa, hại ta không tìm được....
Hắn không quên, kiếp trước, nha đầu này mỗi ngày đều rủ rê thê tử hắn đến những nơi rất xa, cho nên, đời này hắn nhất định không để nha đầu này có cơ hội tiếp cận nàng.
Dạ Vô Trần!!! Mộ Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Dạ Vô Trần, Chàng có chịu nói không?
Dạ Vô Trần quét mắt về phía Tử Thược, nói: Nàng là bọn buôn người.
Bọn buôn người?
(Ha ha ha..... trời ơi ad đau bụng quá....)
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Đường ca, ngươi thật quá đáng!!! Tử Thược hung hăng giậm chân, tức giận bất bình nói, Sớm biết như vậy, năm đó ta đã nói xấu ngươi trước mặt Nguyệt Nhi, làm nàng không tiếp nhận ngươi, ta liều mạng hợp tác hai người các ngươi, vậy mà ngươi là quá đáng như thế, Nguyệt Nhi, ngươi đừng đi theo hắn, đi cùng ta đi, ta tìm cho ngươi một phu quân tốt hơn, Bạch Trạch cũng không tồi, lại si tình với ngươi, hay là ngươi tái giá với Bạch Trạch đi, tức chết hắn!!!
/1551
|