Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 675 - Tiêu Phong Và Diêu Vân Thanh Nguy Cơ (6)
/1551
|
Trái tim Diêu Vân Thanh run rẩy, theo bản năng nắm chặt tay Tiêu Phong, cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay đối phương, lòng nàng bình tĩnh lại...
Tiêu Phong, thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, ngươi không nên cùng ta đến Diêu gia.
Tiêu Phong không nói gì, ánh mắt lãnh khốc nhìn đám người trước mặt: Diêu Vân Thanh, ta sẽ dẫn ngươi đi!
Thanh âm hắn vẫn luôn lãnh khốc như vậy, giống như bờ vai dày rộng kia, kì diệu mang lại cảm giác an tâm...
Tiêu Phong, ta thừa nhận ngươi là một thiên tài, cường giả cảnh giới huyền nguyên trẻ tuổi như thế trên đời ít có, hiện tại rất ít người có thể so được với ngươi, nhưng thiên tài cũng chỉ là thiên tài mà thôi, nếu cho ngươi thời gian vài chục năm, có lẽ Diêu gia không làm gì được ngươi, nhưng hôm nay, đối phó với ngươi còn đơn giản hơn đối phó một con kiến!
Diêu Lâm cười điên cuồng, vẻ mặt khinh thường.
Trong mắt hắn, Tiêu Phong hiện tại không đáng để hắn kiêng kị...
Nếu lần này tự ngươi đã đưa đến cửa, vậy đừng trách ta không khách khí, Hoàng lão, Tần lão, Tiêu Phong giao cho hai vị.
Vừa dứt lời, hai bóng người đã từ phía sau tiến lên.
Lúc nhìn thấy hai người này, con ngươi Diêu Vân Thanh co rụt lại, kinh hoảng hô lên: Hai bọn họ đều là cường giả địa nguyên, Tiêu Phong, đi mau! Ngươi đi mau!!!
Không!
Nàng tuyệt đối không thể để Tiêu Phong chết trong tay hai người kia...
Thân thể Tiêu Phong chợt lóe, chắn trước mặt Diêu Vân Thanh, ánh mắt lãnh khốc nhìn hai lão giả trước mặt, nhàn nhạt nói: Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta! Thân hình thon dài của nam nhân đứng thẳng tắp chắn trước mặt mình, không biết vì sao làm tim Diêu Vân Thanh run lên.
Tiêu Phong, ta biết ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta, ta cũng đã nói, giúp ngươi giải độc là ta tự nguyện, ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm, ngươi đi đi! Mau rời khỏi nơi này!!! ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, cũng không cần ngươi bảo hộ!!!
Nước mắt chảy xuôi theo gương mặt thanh tú, thanh âm nàng nhịn không được run rẩy.
Thân thể Tiêu Phong cứng đờ, sau đó buông lỏng, hắn cũng không nói gì, chỉ lãnh khốc nhìn hai người phía trước.
Dù đối mặt với hai cường giả địa nguyên, nam nhân này trước sau vẫn lãnh khốc như cũ, toàn thân tản ra hàn khí...
Ha ha ha! Hoàng lão cười to, vung tay đánh một luồng sáng vàng về phía Tiêu Phong, âm trầm nói: Tiểu tử thúi, ngươi đã trở lại thì nên trả giá đắt!
Tiêu Phong nâng trường kiếm trong tay lên, oanh một tiếng, lực lượng cường đại trực tiếp làm lục phủ ngũ tạng hắn chấn động, lui về phía sau mấy bước, yết hầu trào lên chút vị tanh ngọt, lại bị hắn nuốt xuống...
Diêu Vân Thanh bụm mặt, nước mắt chảy qua khe hở ngón tay, như trân châu rơi xuống mặt đất, thân thể nàng nhịn không được run rẩy.
Tiêu Phong, đủ rồi! Ngươi đi mau, đừng lo cho ta, mau rời khỏi nơi này!
Tiêu Phong giống như không nghe thấy lời nàng nói, ngẩng đầu nhìn Hoàng lão, thân thể chợt lóe, lại lần nữa xông lên.
Thân kiếm trong tay hắn nổi lên một trận cuồng phong, tóc đen bay múa, hơi thở toàn thân càng thêm lãnh khốc...
Nhưng mà, lúc này Tiêu Phong lại không chú ý tới một tia sáng xanh từ bên cạnh chợt lóe lên, đá một cước vào eo hắn, phịch một tiếng, thân thể hắn rơi mạnh xuống, phun ta một ngụm máu tươi....
Tiêu Phong, thật xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, ngươi không nên cùng ta đến Diêu gia.
Tiêu Phong không nói gì, ánh mắt lãnh khốc nhìn đám người trước mặt: Diêu Vân Thanh, ta sẽ dẫn ngươi đi!
Thanh âm hắn vẫn luôn lãnh khốc như vậy, giống như bờ vai dày rộng kia, kì diệu mang lại cảm giác an tâm...
Tiêu Phong, ta thừa nhận ngươi là một thiên tài, cường giả cảnh giới huyền nguyên trẻ tuổi như thế trên đời ít có, hiện tại rất ít người có thể so được với ngươi, nhưng thiên tài cũng chỉ là thiên tài mà thôi, nếu cho ngươi thời gian vài chục năm, có lẽ Diêu gia không làm gì được ngươi, nhưng hôm nay, đối phó với ngươi còn đơn giản hơn đối phó một con kiến!
Diêu Lâm cười điên cuồng, vẻ mặt khinh thường.
Trong mắt hắn, Tiêu Phong hiện tại không đáng để hắn kiêng kị...
Nếu lần này tự ngươi đã đưa đến cửa, vậy đừng trách ta không khách khí, Hoàng lão, Tần lão, Tiêu Phong giao cho hai vị.
Vừa dứt lời, hai bóng người đã từ phía sau tiến lên.
Lúc nhìn thấy hai người này, con ngươi Diêu Vân Thanh co rụt lại, kinh hoảng hô lên: Hai bọn họ đều là cường giả địa nguyên, Tiêu Phong, đi mau! Ngươi đi mau!!!
Không!
Nàng tuyệt đối không thể để Tiêu Phong chết trong tay hai người kia...
Thân thể Tiêu Phong chợt lóe, chắn trước mặt Diêu Vân Thanh, ánh mắt lãnh khốc nhìn hai lão giả trước mặt, nhàn nhạt nói: Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta! Thân hình thon dài của nam nhân đứng thẳng tắp chắn trước mặt mình, không biết vì sao làm tim Diêu Vân Thanh run lên.
Tiêu Phong, ta biết ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta, ta cũng đã nói, giúp ngươi giải độc là ta tự nguyện, ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm, ngươi đi đi! Mau rời khỏi nơi này!!! ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, cũng không cần ngươi bảo hộ!!!
Nước mắt chảy xuôi theo gương mặt thanh tú, thanh âm nàng nhịn không được run rẩy.
Thân thể Tiêu Phong cứng đờ, sau đó buông lỏng, hắn cũng không nói gì, chỉ lãnh khốc nhìn hai người phía trước.
Dù đối mặt với hai cường giả địa nguyên, nam nhân này trước sau vẫn lãnh khốc như cũ, toàn thân tản ra hàn khí...
Ha ha ha! Hoàng lão cười to, vung tay đánh một luồng sáng vàng về phía Tiêu Phong, âm trầm nói: Tiểu tử thúi, ngươi đã trở lại thì nên trả giá đắt!
Tiêu Phong nâng trường kiếm trong tay lên, oanh một tiếng, lực lượng cường đại trực tiếp làm lục phủ ngũ tạng hắn chấn động, lui về phía sau mấy bước, yết hầu trào lên chút vị tanh ngọt, lại bị hắn nuốt xuống...
Diêu Vân Thanh bụm mặt, nước mắt chảy qua khe hở ngón tay, như trân châu rơi xuống mặt đất, thân thể nàng nhịn không được run rẩy.
Tiêu Phong, đủ rồi! Ngươi đi mau, đừng lo cho ta, mau rời khỏi nơi này!
Tiêu Phong giống như không nghe thấy lời nàng nói, ngẩng đầu nhìn Hoàng lão, thân thể chợt lóe, lại lần nữa xông lên.
Thân kiếm trong tay hắn nổi lên một trận cuồng phong, tóc đen bay múa, hơi thở toàn thân càng thêm lãnh khốc...
Nhưng mà, lúc này Tiêu Phong lại không chú ý tới một tia sáng xanh từ bên cạnh chợt lóe lên, đá một cước vào eo hắn, phịch một tiếng, thân thể hắn rơi mạnh xuống, phun ta một ngụm máu tươi....
/1551
|