Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 704 - Đại Hội Bắt Đầu, Đan Tháp Bị Khinh Bỉ (7)
/1551
|
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ cái bụng tròn vo, vui vẻ cười nói: Chắc là hắn sợ ngươi không biết tiết chế làm hắn bị thương, bất quá tiểu gia hỏa này hấp thu nguyên khí cũng tương đối rồi, không biết khi nào mới có thể ra được....
Chờ hắn sinh ra, ta nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận!
Nhìn bộ dáng Dạ Vô Trần dục hỏa đốt người, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười khẽ: Chàng nhịn một thời gian đi, nói không chừng không lâu nữa hắn có thể sinh ra.
Ánh mắt Dạ Vô Trần tràn đầy ai oán, sâu kín nói: Nếu tiểu tử này cần ba năm nữa mới ra đời, vậy không phải ta cần nhịn ba năm?
Đột nhiên, Dạ Vô Trần cảm thấy mình là người bi thảm nhất trên đời.
Người khác mang thai chỉ có mười tháng, mà thê tử hắn lại hoàn toàn không biết khi nào mới có thể sinh ra tiểu tử này, liên lụy hắn cũng phải cấm dục lâu như vậy...
Nghĩ đến cuộc sống bi thảm của mình sau này, Dạ Vô Trần một bụng ủy khuất, sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không nỗ lực tạo con....
Có người tới! ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, trầm giọng nói.
Dạ Vô Trần khẽ cau mày, mắt tím lạnh lẽo: Phượng Kinh Thiên!
Vô Trần, ta ra ngoài một chuyến , Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, khẽ cười nói, Bí mật đan thư không thể để người khác biết, yên tâm đi, Phượng Kinh Thiên sẽ không làm chuyện như vậy, huống chi, nếu hắn thật sự vô lễ với ta, ta có thể cho Thanh y xuất hiện.
Tốt. Dạ Vô Trần cười lạnh, Ta cũng muốn biết, nửa đêm hắn tới tìm ngươi làm cái gì!
Hắn là một nam nhân, nếu đã là một nam nhân thì sẽ không có hảo cảm gì với nam nhân nửa đêm xông vào phòng nữ nhân của mình.
Mặc dù nam nhân này cũng rất yêu nữ nhân của hắn!
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa mở mắt liền nhìn thấy một bàn tay thon dài đẩy cửa phòng ra, sau đó, một thân hồng y xuất hiện trước mắt nàng.Nam nhân yêu nguyệt, đẹp đến mức không chân thật, mắt phượng đỏ như máu nhìn thấy nữ tử ngồi trên giường, đáy mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.
Phượng Kinh Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ có khác? Mộ Như Nguyệt nhướng mày, Không biết đã muộn như vậy, ngươi còn muốn tìm ta làm gì?
Có lẽ cảm giác thái độ của Mộ Như Nguyệt không lãnh đạm như lúc đầu, Phượng Kinh Thiên cười nói: Ta tới nói cho ngươi biết một chuyện!
Cái gì? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
Thiếu chủ Tiên Y Môn chính là sư phụ của Lam Nguyệt.
Nghĩ đến nữ nhân Lam Nguyệt kia, trong mắt Phượng Kinh Thiên dâng lên sát khí. Đáng tiếc nữ nhân kia chết quá sớm, nếu không, hắn nhất định khiến nữ nhân kia biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Tử Phượng? Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, như vậy bọn họ đoán không sai, thiếu chủ Tiên Y Môn chính là Tử Phượng, trên đời này ngoài Tử Phượng ra, còn có ai sẽ công khai, đàng hoàng đoạt phu quân người khác?
Trong lòng nàng lập tức dâng lên sát khí, bên môi nở nụ cười lạnh băng.
Rồi sẽ có một ngày, Tử Phượng sẽ phải trả giá đắt!
Nữ nhân , Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp nhấp môi, hạ quyết tâm nói: Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
Nói.
Nếu... nếu ta không so đo gì hết, cũng không cầu danh phận, muốn đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có đồng ý không?
Lúc này, tâm tình hắn khẩn trương chưa bao giờ có, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Chờ hắn sinh ra, ta nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận!
Nhìn bộ dáng Dạ Vô Trần dục hỏa đốt người, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười khẽ: Chàng nhịn một thời gian đi, nói không chừng không lâu nữa hắn có thể sinh ra.
Ánh mắt Dạ Vô Trần tràn đầy ai oán, sâu kín nói: Nếu tiểu tử này cần ba năm nữa mới ra đời, vậy không phải ta cần nhịn ba năm?
Đột nhiên, Dạ Vô Trần cảm thấy mình là người bi thảm nhất trên đời.
Người khác mang thai chỉ có mười tháng, mà thê tử hắn lại hoàn toàn không biết khi nào mới có thể sinh ra tiểu tử này, liên lụy hắn cũng phải cấm dục lâu như vậy...
Nghĩ đến cuộc sống bi thảm của mình sau này, Dạ Vô Trần một bụng ủy khuất, sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không nỗ lực tạo con....
Có người tới! ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, trầm giọng nói.
Dạ Vô Trần khẽ cau mày, mắt tím lạnh lẽo: Phượng Kinh Thiên!
Vô Trần, ta ra ngoài một chuyến , Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, khẽ cười nói, Bí mật đan thư không thể để người khác biết, yên tâm đi, Phượng Kinh Thiên sẽ không làm chuyện như vậy, huống chi, nếu hắn thật sự vô lễ với ta, ta có thể cho Thanh y xuất hiện.
Tốt. Dạ Vô Trần cười lạnh, Ta cũng muốn biết, nửa đêm hắn tới tìm ngươi làm cái gì!
Hắn là một nam nhân, nếu đã là một nam nhân thì sẽ không có hảo cảm gì với nam nhân nửa đêm xông vào phòng nữ nhân của mình.
Mặc dù nam nhân này cũng rất yêu nữ nhân của hắn!
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa mở mắt liền nhìn thấy một bàn tay thon dài đẩy cửa phòng ra, sau đó, một thân hồng y xuất hiện trước mắt nàng.Nam nhân yêu nguyệt, đẹp đến mức không chân thật, mắt phượng đỏ như máu nhìn thấy nữ tử ngồi trên giường, đáy mắt lộ ra cảm xúc phức tạp.
Phượng Kinh Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ có khác? Mộ Như Nguyệt nhướng mày, Không biết đã muộn như vậy, ngươi còn muốn tìm ta làm gì?
Có lẽ cảm giác thái độ của Mộ Như Nguyệt không lãnh đạm như lúc đầu, Phượng Kinh Thiên cười nói: Ta tới nói cho ngươi biết một chuyện!
Cái gì? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
Thiếu chủ Tiên Y Môn chính là sư phụ của Lam Nguyệt.
Nghĩ đến nữ nhân Lam Nguyệt kia, trong mắt Phượng Kinh Thiên dâng lên sát khí. Đáng tiếc nữ nhân kia chết quá sớm, nếu không, hắn nhất định khiến nữ nhân kia biết cái gì gọi là sống không bằng chết!
Tử Phượng? Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, như vậy bọn họ đoán không sai, thiếu chủ Tiên Y Môn chính là Tử Phượng, trên đời này ngoài Tử Phượng ra, còn có ai sẽ công khai, đàng hoàng đoạt phu quân người khác?
Trong lòng nàng lập tức dâng lên sát khí, bên môi nở nụ cười lạnh băng.
Rồi sẽ có một ngày, Tử Phượng sẽ phải trả giá đắt!
Nữ nhân , Phượng Kinh Thiên khẽ nhấp nhấp môi, hạ quyết tâm nói: Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
Nói.
Nếu... nếu ta không so đo gì hết, cũng không cầu danh phận, muốn đi theo bên cạnh ngươi, ngươi có đồng ý không?
Lúc này, tâm tình hắn khẩn trương chưa bao giờ có, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
/1551
|