Giờ khắc này, trái tim mọi người tràn ngập tuyệt vọng, dù sao bọn họ cũng là thiên tài của những thế lực lớn, đã khi nào gặp tình huống hung hiểm như thế?
Huống chi, trước mắt mãnh thú vang danh thiên cổ!
Xong rồi, lần này chúng ta thật sự xong rồi!
Hà Thiếu Nguyên, tên gia hỏa đáng chết này, ta nhất định không bỏ qua cho hắn!
Trong lòng mọi người đều cực kì căm hận, nhưng không thể làm được gì, hiển nhiên, nếu có thể thoát khỏi kiếp nạn này, bọn họ nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn Hà Thiếu Nguyên!
Rống!
Bát trảo hỏa li chạy nhanh đến, tám chân trực tiếp dẫm nát lục phủ ngũ tạng của Ngô Hâm.
Giờ phút này, không ai để ý đến Ngô Hâm sống hay chết, bọn họ đều tự thân khó bảo toàn, ai mà có thời gian lo cho phế vật kia?
Oanh!
Bát trảo hỏa li há mồm phun ra một ngọn lửa, giống như núi lửa phun trào, mọi người muốn né tránh nhưng lại phát hiện không thể sử dụng lực lượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa phun về phía mình....
Không tốt!
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đáy mắt suy nghĩ sâu xa, nếu như có thể liên hệ với đan thư, nàng còn có thể trốn vào đó, nhưng hiện tại không còn cách nào....
Chẳng lẽ nàng sẽ chết ở đây sao?
Không!
Nàng tuyệt đối không thể chết được!
Nếu nàng chết, sẽ mất đi khế ước với đan thư, vậy nó sẽ trở thành một vật vô chủ phiêu đãng khắp nơi, đã không có quan hệ khế ước, Dạ Vô Trần và ma thú trong đan thư sẽ không thể ra khỏi đó...
Nghĩ đến nam nhân thâm tình kia, tim Mộ Như Nguyệt bất giác đau xót, nàng không thể... không thể để hắn cô đơn một mình trên cõi đời này....Nhưng mà, hiện tại căn bản không có cách nào hóa giải nguy nan lần này....
Ngọn lửa bao trùm thân thể rất nhiều người, chưa kịp giãy giụa gì đã tan thành mây khói, thời điểm ngọn lửa sắp tới chỗ Mộ Như Nguyệt, nàng lạnh nhạt nâng mắt, dung nhan tuyệt mỹ rốt cuộc có tia biến hóa...
Phó Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt cách đó không xa, đáy lòng có chút giãy giụa, nhưng mà khi nhìn thấy một màn kế tiếp, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Trong không trung, tóc bạc tung bay, một thân áo bào trắng tuyệt mỹ chắn phía trước Mộ Như Nguyệt.
Thân hình nam nhân thon dài lại kì diệu khiến người ta cảm thấy an tâm, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, ầm ầm một tiếng, toàn bộ ngọn lửa đều bị chặn lại.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt bỗng dưng căng thẳng, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất giác nhếch môi, lại không thể nói được lời nào....
Nam nhân nhẹ nhàng xoay người lại, mái tóc bạc dưới ánh nắng thánh khiết như thế, vài sợi tóc xẹt qua gò má Mộ Như Nguyệt, thoang thoảng hương hoa bách hợp...
Cho đến lúc này, Mộ Như Nguyệt mới nhìn rõ dung mạo nam nhân.
Đầu bạc bạch mi, dung nhan tuấn mỹ, đôi mắt đen đã không còn ưu thương như lúc trước, kích động ngóng nhìn nữ tử trước mặt.
Nam nhân này cũng giống như Mộ Dung Thanh Sơ, đều có khí chất như thần tiên.
Có điều, Mộ Dung Thanh Sơ là chân chính thanh lãnh như tiên, không dính khói lửa phàm trần, ngoài lãnh đạm thì không còn cảm xúc gì khác.
Nhưng nam nhân trước mắt này, dưới khí chất thần tiên bên ngoài lại có một trái tim ma quỷ, đủ để phá hủy cả đại lục.
Nếu không, ngàn năm trước hắn đã không lưu lạc làm mãnh thú!
Chính vì hắn hung tàn mới bị người đời gọi là mãnh thú....
Nam nhân hơi rũ mắt, nâng tay lên muốn vuốt ve dung nhan nữ tử, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống, trong mắt nồng đậm lưu luyến.
Ta đã đợi ngươi một ngàn năm, ngươi rốt cuộc đã trở lại...
Huống chi, trước mắt mãnh thú vang danh thiên cổ!
Xong rồi, lần này chúng ta thật sự xong rồi!
Hà Thiếu Nguyên, tên gia hỏa đáng chết này, ta nhất định không bỏ qua cho hắn!
Trong lòng mọi người đều cực kì căm hận, nhưng không thể làm được gì, hiển nhiên, nếu có thể thoát khỏi kiếp nạn này, bọn họ nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn Hà Thiếu Nguyên!
Rống!
Bát trảo hỏa li chạy nhanh đến, tám chân trực tiếp dẫm nát lục phủ ngũ tạng của Ngô Hâm.
Giờ phút này, không ai để ý đến Ngô Hâm sống hay chết, bọn họ đều tự thân khó bảo toàn, ai mà có thời gian lo cho phế vật kia?
Oanh!
Bát trảo hỏa li há mồm phun ra một ngọn lửa, giống như núi lửa phun trào, mọi người muốn né tránh nhưng lại phát hiện không thể sử dụng lực lượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa phun về phía mình....
Không tốt!
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đáy mắt suy nghĩ sâu xa, nếu như có thể liên hệ với đan thư, nàng còn có thể trốn vào đó, nhưng hiện tại không còn cách nào....
Chẳng lẽ nàng sẽ chết ở đây sao?
Không!
Nàng tuyệt đối không thể chết được!
Nếu nàng chết, sẽ mất đi khế ước với đan thư, vậy nó sẽ trở thành một vật vô chủ phiêu đãng khắp nơi, đã không có quan hệ khế ước, Dạ Vô Trần và ma thú trong đan thư sẽ không thể ra khỏi đó...
Nghĩ đến nam nhân thâm tình kia, tim Mộ Như Nguyệt bất giác đau xót, nàng không thể... không thể để hắn cô đơn một mình trên cõi đời này....Nhưng mà, hiện tại căn bản không có cách nào hóa giải nguy nan lần này....
Ngọn lửa bao trùm thân thể rất nhiều người, chưa kịp giãy giụa gì đã tan thành mây khói, thời điểm ngọn lửa sắp tới chỗ Mộ Như Nguyệt, nàng lạnh nhạt nâng mắt, dung nhan tuyệt mỹ rốt cuộc có tia biến hóa...
Phó Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt cách đó không xa, đáy lòng có chút giãy giụa, nhưng mà khi nhìn thấy một màn kế tiếp, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Trong không trung, tóc bạc tung bay, một thân áo bào trắng tuyệt mỹ chắn phía trước Mộ Như Nguyệt.
Thân hình nam nhân thon dài lại kì diệu khiến người ta cảm thấy an tâm, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, ầm ầm một tiếng, toàn bộ ngọn lửa đều bị chặn lại.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt bỗng dưng căng thẳng, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất giác nhếch môi, lại không thể nói được lời nào....
Nam nhân nhẹ nhàng xoay người lại, mái tóc bạc dưới ánh nắng thánh khiết như thế, vài sợi tóc xẹt qua gò má Mộ Như Nguyệt, thoang thoảng hương hoa bách hợp...
Cho đến lúc này, Mộ Như Nguyệt mới nhìn rõ dung mạo nam nhân.
Đầu bạc bạch mi, dung nhan tuấn mỹ, đôi mắt đen đã không còn ưu thương như lúc trước, kích động ngóng nhìn nữ tử trước mặt.
Nam nhân này cũng giống như Mộ Dung Thanh Sơ, đều có khí chất như thần tiên.
Có điều, Mộ Dung Thanh Sơ là chân chính thanh lãnh như tiên, không dính khói lửa phàm trần, ngoài lãnh đạm thì không còn cảm xúc gì khác.
Nhưng nam nhân trước mắt này, dưới khí chất thần tiên bên ngoài lại có một trái tim ma quỷ, đủ để phá hủy cả đại lục.
Nếu không, ngàn năm trước hắn đã không lưu lạc làm mãnh thú!
Chính vì hắn hung tàn mới bị người đời gọi là mãnh thú....
Nam nhân hơi rũ mắt, nâng tay lên muốn vuốt ve dung nhan nữ tử, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống, trong mắt nồng đậm lưu luyến.
Ta đã đợi ngươi một ngàn năm, ngươi rốt cuộc đã trở lại...
/1551
|