Ánh mắt nam nhân lãnh đạm đảo qua đám người, sau đó nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, khóe môi nở nụ cười khẽ.
Không có việc gì, có ta ở đây, sẽ không để bất kì kẻ nào tổn thương ngươi, giống như ngàn năm trước.
Từ lần tương ngộ ngàn năm trước, nữ nhân này đã đi vào sinh mệnh hắn, dù đã ngàn năm trôi qua, tình cảm hắn đối với nàng vẫn trước sau như một...
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn nam nhân tóc bạc trước mắt, nhịn không được vươn tay chạm vào mái tóc bạc kia, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt đen xẹt qua tia đau lòng.
Bạch Trạch, ngàn năm qua, để ngươi chờ đợi vất vả rồi...
Bạch Trạch lắc đầu, cười dịu dàng nói: Ta có hồi ức về ngươi, cho nên, ta không vất vả... nó cũng đủ giúp ta chống đỡ qua ngàn năm này...
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một thanh âm sợ hãi.
Bạch Trạch! Mãnh thú viễn cổ Bạch Trạch, ngàn năm trước cùng Nguyệt Tôn chinh chiến! Ta rốt cuộc đã nhớ ra Bạch Trạch là ai rồi!
Người nói lời này chính là Bằng Phi của Võ Tông, hắn thật sự không thể tin vào hai mắt mình, biểu tình khiếp sợ như nhìn thấy quỷ!
Bạch Trạch... ma thú này lại là Bạch Trạch... vậy chẳng lẽ Mộ Như Nguyệt là....
Không!
Không có khả năng!
Ngàn năm trước Nguyệt Tôn đã ngã xuống, tại sao lại còn tồn tại? Huống chi nữ tử này còn trẻ như vậy, sao có thể là Nguyệt Tôn?
Từ từ....
Bỗng nhiên hắn tựa như nhớ tới điều gì, khiếp sợ trừng to mắt.
Vừa rồi, hình như Bạch Trạch đã nói, chờ đợi nàng ngàn năm? Chẳng lẽ nàng là Nguyệt Tôn chuyển thế? Trời ạ, tin tức này cũng quá khiến người ta khiếp sợ rồi!
Những người khác tựa như cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt tập trung về phía hai người một tóc đen, một tóc trắng đứng trong gió kia...
Đặc biệt là Phó Thanh lúc đầu đã khinh thường Mộ Như Nguyệt, hiện tại hối hận xanh ruột, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp.
Người ở đại lục Trung Châu, ai mà không biết hai chữ Nguyệt Tôn đại biểu cho cái gì.
Nàng chính là cường giả tuyệt thế ngàn năm trước, thuật luyện đan đã gần đạt đến thần! Chỉ kém một bước, nàng và Tử Hoàng có thể song song thành thần, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra biến cố, kết quả là tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất ở đại lục Trung Châu.
Ai có thể ngờ được, trải qua ngàn năm, cường giả tuyệt thế năm đó lại trở lại đại lục này...
Sắc mặt Hà Thiếu Nguyên xanh mét, trong ánh mắt âm trầm cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay cả bát trảo hỏa li cũng bị nam nhân này hạ gục trong nháy mắt, huống chi là hắn? Không ngờ thiếu chủ Tiên Y Môn lại giao cho hắn một nhiệm vụ nguy hiểm như thế!
Lần này chẳng những không nịnh bợ được Tiên Y Môn, bản thân còn gặp tai ương...
Nghĩ đến đây, hắn hối hận thối ruột....
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, toàn bộ sơn cốc như có động đất, mọi người còn chưa hồi phục tinh thần thì đã bị biến cố bất ngờ này làm ngây ngẩn, mê mang không rõ chuyện gì xảy ra.
Không tốt! Hà Thiếu Nguyên biến sắc, Là thiên y trận, thiên y trận đã xảy ra chuyện!
Mọi người vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ nhìn cả ngọn núi bị rung chuyển, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi....
Cẩn thận!
Oanh!
Một khối đá lớn lăn về phía Mộ Như Nguyệt, Bạch Trạch vung tay lên, một lực lượng mạnh mẽ bắn về phía khối đá, vỡ nát.
Rồi sau đó, hắn kéo Mộ Như Nguyệt lại sát người mình, gắt gao bảo hộ nàng trong ngực, khuôn mặt đạm mạc hiện lên tia sáng kì lạ.
Không có việc gì, có ta ở đây, sẽ không để bất kì kẻ nào tổn thương ngươi, giống như ngàn năm trước.
Từ lần tương ngộ ngàn năm trước, nữ nhân này đã đi vào sinh mệnh hắn, dù đã ngàn năm trôi qua, tình cảm hắn đối với nàng vẫn trước sau như một...
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn nam nhân tóc bạc trước mắt, nhịn không được vươn tay chạm vào mái tóc bạc kia, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt đen xẹt qua tia đau lòng.
Bạch Trạch, ngàn năm qua, để ngươi chờ đợi vất vả rồi...
Bạch Trạch lắc đầu, cười dịu dàng nói: Ta có hồi ức về ngươi, cho nên, ta không vất vả... nó cũng đủ giúp ta chống đỡ qua ngàn năm này...
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một thanh âm sợ hãi.
Bạch Trạch! Mãnh thú viễn cổ Bạch Trạch, ngàn năm trước cùng Nguyệt Tôn chinh chiến! Ta rốt cuộc đã nhớ ra Bạch Trạch là ai rồi!
Người nói lời này chính là Bằng Phi của Võ Tông, hắn thật sự không thể tin vào hai mắt mình, biểu tình khiếp sợ như nhìn thấy quỷ!
Bạch Trạch... ma thú này lại là Bạch Trạch... vậy chẳng lẽ Mộ Như Nguyệt là....
Không!
Không có khả năng!
Ngàn năm trước Nguyệt Tôn đã ngã xuống, tại sao lại còn tồn tại? Huống chi nữ tử này còn trẻ như vậy, sao có thể là Nguyệt Tôn?
Từ từ....
Bỗng nhiên hắn tựa như nhớ tới điều gì, khiếp sợ trừng to mắt.
Vừa rồi, hình như Bạch Trạch đã nói, chờ đợi nàng ngàn năm? Chẳng lẽ nàng là Nguyệt Tôn chuyển thế? Trời ạ, tin tức này cũng quá khiến người ta khiếp sợ rồi!
Những người khác tựa như cũng nghĩ tới điều này, ánh mắt tập trung về phía hai người một tóc đen, một tóc trắng đứng trong gió kia...
Đặc biệt là Phó Thanh lúc đầu đã khinh thường Mộ Như Nguyệt, hiện tại hối hận xanh ruột, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp.
Người ở đại lục Trung Châu, ai mà không biết hai chữ Nguyệt Tôn đại biểu cho cái gì.
Nàng chính là cường giả tuyệt thế ngàn năm trước, thuật luyện đan đã gần đạt đến thần! Chỉ kém một bước, nàng và Tử Hoàng có thể song song thành thần, nhưng ở thời điểm mấu chốt lại xảy ra biến cố, kết quả là tan thành mây khói, vĩnh viễn biến mất ở đại lục Trung Châu.
Ai có thể ngờ được, trải qua ngàn năm, cường giả tuyệt thế năm đó lại trở lại đại lục này...
Sắc mặt Hà Thiếu Nguyên xanh mét, trong ánh mắt âm trầm cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay cả bát trảo hỏa li cũng bị nam nhân này hạ gục trong nháy mắt, huống chi là hắn? Không ngờ thiếu chủ Tiên Y Môn lại giao cho hắn một nhiệm vụ nguy hiểm như thế!
Lần này chẳng những không nịnh bợ được Tiên Y Môn, bản thân còn gặp tai ương...
Nghĩ đến đây, hắn hối hận thối ruột....
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển, toàn bộ sơn cốc như có động đất, mọi người còn chưa hồi phục tinh thần thì đã bị biến cố bất ngờ này làm ngây ngẩn, mê mang không rõ chuyện gì xảy ra.
Không tốt! Hà Thiếu Nguyên biến sắc, Là thiên y trận, thiên y trận đã xảy ra chuyện!
Mọi người vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ nhìn cả ngọn núi bị rung chuyển, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi....
Cẩn thận!
Oanh!
Một khối đá lớn lăn về phía Mộ Như Nguyệt, Bạch Trạch vung tay lên, một lực lượng mạnh mẽ bắn về phía khối đá, vỡ nát.
Rồi sau đó, hắn kéo Mộ Như Nguyệt lại sát người mình, gắt gao bảo hộ nàng trong ngực, khuôn mặt đạm mạc hiện lên tia sáng kì lạ.
/1551
|