Hà Thiếu Nguyên gắt gao ôm đầu, thống khổ nói: Thượng Quan Phượng nói mấy năm gần đây tam đại thế lực phát triển quá nhanh cho nên, đại hội tiên y lần này chính là hồng môn yến, mục đích là diệt trừ thiên tài của tam đại thế lực! Ta... ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm như vậy!
Oanh!
Bằng Phi đấm một phát vào đầu Hà Thiếu Nguyên, thanh âm mang theo lửa giận ngập trời: Hà Thiếu Nguyên, ta muốn giết tên hỗn đản này!
Thấy hắn muốn đánh tiếp, bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn: Đủ rồi, bây giờ có đánh hắn cũng không có ích gì, chờ chúng ta có thể rời khỏi nơi này thì giết hắn cũng không muộn!
Nghe vậy, Bằng Phi buông nắm đấm xuống, nở nụ cười khổ.
Rời đi? Ngươi cho rằng chúng ta còn có thể rời đi sao?
Nhất thời, trong lòng mọi người đều tràn ngập khủng hoảng và tuyệt vọng, chẳng lẽ bọn họ sẽ bị nhốt trong trận pháp cả đời sao?
Không còn tự do nữa?
Bạch Trạch nhìn lướt qua đám người, sau đó lại nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ôn nhu như nước, tươi cười mềm nhẹ như gió.
Ngươi có biện pháp không?
Không thể không nói, thanh âm của Bạch Trạch rất êm tai, làm người nghe như tắm trong gió xuân, nhưng cũng chỉ có khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt, hắn mới như thế....
Lập tức, ánh mắt mọi người tập trung về phía Mộ Như Nguyệt.
Nếu nàng thật sự là Nguyệt Tôn trong truyền thuyết, nhất định không có chuyện gì mà nàng không làm được...
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người tràn ngập mong đợi.
Nếu muốn rời đi... Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại một chút, Cũng không phải không có cách nào, chẳng qua, bây giờ ta vẫn chưa có năng lực đó.
Trong lòng Bằng Phi vui vẻ, nàng nói hiện giờ chưa có năng lực đó, cũng có nghĩa là có biện pháp rời khỏi nơi này?
Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể giúp chúng ta rời đi?
Thiên Nguyên! Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, nói, Trong thiên y trận, vì phòng ngừa có biến cố xảy ra, còn có một nơi khác để mở trận, nhưng chỉ có một mình ta mới có thể khởi động, hơn nữa, cần phải chờ đến khi thực lực của ta đạt tới cảnh giới thiên nguyên!
Cảnh giới thiên nguyên?
Mọi người sửng sốt, đáy lòng có chút thất vọng, dù sao cũng không biết đến khi nào nàng mới có thể đột phá cảnh giới thiên nguyên, vậy chẳng phải bọn họ phải đợi trong này rất lâu sao?
Trong khoảng thời gian đó, không biết tình huống bên ngoài sẽ thế nào....
Có hi vọng cũng tốt hơn không có hi vọng , Phó Thanh từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, đảo mắt qua mọi người, nói, Bình thường đệ tử tam đại thế lực chúng ta cũng có tranh chấp, nhưng lúc này lại liên quan đến an nguy của tam đại thế lực, nếu Tiên Y Môn muốn động thủ với chúng ta thì cũng sẽ không bỏ qua môn phái của chúng ta, thời điểm này chúng ta phải bỏ qua khúc mắc lúc trước, liên hợp lại để sinh tồn!
Tim mọi người run lên, ngước mắt nhìn dung nhan thanh tú của Phó Thanh, tựa hồ không thể tin được, nữ nhân ngày thường luôn kiêu căng ngạo mạn lại có thể nói ra lời này.
Phó Thanh nói không sai , Hoa Vân Hướng ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, Cho nên, bây giờ chúng ta phải đoàn kết cùng nhau đối chiến Tiên Y Môn, đường đường là Tiên Y Môn mà lại làm ra loại chuyện như thế, đệ tử Dược Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Thù này không báo, thề không làm người!
Có lẽ bị lời này khích lệ, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.
Không sai, thù này không báo, chúng ta thề không làm người! Chỉ cần chúng ta không chết thì nhất định phải quyết chiến một mất một còn với Tiên Y Môn!
Oanh!
Bằng Phi đấm một phát vào đầu Hà Thiếu Nguyên, thanh âm mang theo lửa giận ngập trời: Hà Thiếu Nguyên, ta muốn giết tên hỗn đản này!
Thấy hắn muốn đánh tiếp, bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn: Đủ rồi, bây giờ có đánh hắn cũng không có ích gì, chờ chúng ta có thể rời khỏi nơi này thì giết hắn cũng không muộn!
Nghe vậy, Bằng Phi buông nắm đấm xuống, nở nụ cười khổ.
Rời đi? Ngươi cho rằng chúng ta còn có thể rời đi sao?
Nhất thời, trong lòng mọi người đều tràn ngập khủng hoảng và tuyệt vọng, chẳng lẽ bọn họ sẽ bị nhốt trong trận pháp cả đời sao?
Không còn tự do nữa?
Bạch Trạch nhìn lướt qua đám người, sau đó lại nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ôn nhu như nước, tươi cười mềm nhẹ như gió.
Ngươi có biện pháp không?
Không thể không nói, thanh âm của Bạch Trạch rất êm tai, làm người nghe như tắm trong gió xuân, nhưng cũng chỉ có khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt, hắn mới như thế....
Lập tức, ánh mắt mọi người tập trung về phía Mộ Như Nguyệt.
Nếu nàng thật sự là Nguyệt Tôn trong truyền thuyết, nhất định không có chuyện gì mà nàng không làm được...
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người tràn ngập mong đợi.
Nếu muốn rời đi... Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại một chút, Cũng không phải không có cách nào, chẳng qua, bây giờ ta vẫn chưa có năng lực đó.
Trong lòng Bằng Phi vui vẻ, nàng nói hiện giờ chưa có năng lực đó, cũng có nghĩa là có biện pháp rời khỏi nơi này?
Vậy ngươi muốn thế nào mới có thể giúp chúng ta rời đi?
Thiên Nguyên! Mộ Như Nguyệt hơi ngước mắt, nói, Trong thiên y trận, vì phòng ngừa có biến cố xảy ra, còn có một nơi khác để mở trận, nhưng chỉ có một mình ta mới có thể khởi động, hơn nữa, cần phải chờ đến khi thực lực của ta đạt tới cảnh giới thiên nguyên!
Cảnh giới thiên nguyên?
Mọi người sửng sốt, đáy lòng có chút thất vọng, dù sao cũng không biết đến khi nào nàng mới có thể đột phá cảnh giới thiên nguyên, vậy chẳng phải bọn họ phải đợi trong này rất lâu sao?
Trong khoảng thời gian đó, không biết tình huống bên ngoài sẽ thế nào....
Có hi vọng cũng tốt hơn không có hi vọng , Phó Thanh từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, đảo mắt qua mọi người, nói, Bình thường đệ tử tam đại thế lực chúng ta cũng có tranh chấp, nhưng lúc này lại liên quan đến an nguy của tam đại thế lực, nếu Tiên Y Môn muốn động thủ với chúng ta thì cũng sẽ không bỏ qua môn phái của chúng ta, thời điểm này chúng ta phải bỏ qua khúc mắc lúc trước, liên hợp lại để sinh tồn!
Tim mọi người run lên, ngước mắt nhìn dung nhan thanh tú của Phó Thanh, tựa hồ không thể tin được, nữ nhân ngày thường luôn kiêu căng ngạo mạn lại có thể nói ra lời này.
Phó Thanh nói không sai , Hoa Vân Hướng ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, Cho nên, bây giờ chúng ta phải đoàn kết cùng nhau đối chiến Tiên Y Môn, đường đường là Tiên Y Môn mà lại làm ra loại chuyện như thế, đệ tử Dược Tông sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Thù này không báo, thề không làm người!
Có lẽ bị lời này khích lệ, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.
Không sai, thù này không báo, chúng ta thề không làm người! Chỉ cần chúng ta không chết thì nhất định phải quyết chiến một mất một còn với Tiên Y Môn!
/1551
|