Tiên Y Môn tiền trảm hậu tấu, sau này hắn trở về thì có thể làm được gì? Nên làm đều đã làm, chẳng lẽ còn muốn phế đi toàn bộ Tiên Y Môn? Dù sao Tiên Y Môn cũng là thế lực của hắn cho nên bất luận thế nào cũng không có khả năng phá hủy tất cả...
Không tốt, tôn giả, gia chủ, đại sự không tốt!
Lúc này, một thanh âm hoảng loạn đột nhiên truyền đến.
Xảy ra chuyện gì? Trong lòng Diêu Quân lộp bộp, nhíu mày bất an.
Là... là người Tiên Y Môn đánh tới...
Cái gì?
Diêu Quân đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét nói: Không ngờ lại đến nhanh như vậy! Tiên Y Môn có ba cường giả linh nguyên, dựa vào thực lực của chúng ta còn không phải là đối thủ của bọn họ...
Cảnh giới linh nguyên cường đại cỡ nào? Diêu gia cũng chỉ có hai người thôi.
Mà Tiên Y Môn có tới ba người...
Tôn giả, chúng ta ra ngoài xem trước! Diêu Quân phất vạt áo, bước nhanh về phía cửa.
Trên không trung ngoài Diêu gia, vô số người bay đến, một mảnh đông nghịt, dẫn đầu là mẹ con Thượng Quan và hai trưởng lão khác của Tiên Y Môn.
Diêu Quân liếc mắt một cái đã nhận ra hai lão nhân kia là hai vị cường giả linh nguyên của Tiên Y Môn, Quân Lan và Vân Thái, xem ra lần này, Tiên Y Môn thật sự muốn thâu tóm tứ đại thế lực...
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, vẻ mặt tuyệt vọng, chẳng lẽ lần này ông trời thật sự muốn diệt hắn?
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng trên một thân ảnh già nua trong đám người, con ngươi co rụt lại: Thương Lan, tại sao ngươi lại đứng trong đội ngũ Tiên Y Môn?
Lão giả Thương Lan kia cười nói: Diêu Quân, thế giới này vốn dĩ như thế, cường giả vi tôn, cho nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên giống chúng ta, nguyện trung thành với Tiên Y Môn, nếu không sẽ tự chuốc lấy cực khổ!
Diêu Quân biến sắc: Ta không tham sống sợ chết như ngươi! Không biết khi người Dược Tông nhìn thấy ngươi sẽ có biểu tình gì, tuyệt vọng đau lòng cỡ nào!
Ha ha! Thương Lan cười điên cuồng, trào phúng nói, Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu nói, chỉ cần tồn tại là tốt nhất? Ta không giống những thứ ngu ngốc kia, chết đến nơi mà còn nguyện trung thành với Dược Tông!
Thân thể Diêu Quân run lên, ngẩng đầu nhìn lão giả trên không trung, trong mắt hiện lên lãnh ý: Ta hỏi ngươi một câu, bệnh của ta lúc trước, ngươi rốt cuộc có biện pháp chữa trị hay không?
Hừ! Thương Lan hừ lạnh, châm chọc nói, Không sai, ta quả thật có thể trị liệu, nhưng ta không giúp ngươi chữa thì sao nào? Chỉ cần ngươi chết đi, Diêu gia sẽ không làm nên trò trống gì, ai ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy! Nhưng hiện tại, không phải cũng phải chết sao?
Dù đã sớm đoán được đáp án này, nhưng Diêu Quân vẫn run giọng nói: Chúng ta là bằng hữu nhiều năm, vì sao ngươi lại làm như vậy?
Bằng hữu? Thương Lan khinh miệt, Hai chữ bằng hữu này, ngươi không xứng! Thương Lan ta từ trước đến nay không coi ngươi là bằng hữu, nếu không có ngươi, sư muội nhất định sẽ chọn ta, nhiều năm nay ta đều mong ngươi chết đi, có cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua? Bất quá, ta có thể nể tình chúng ta từng quen biết mà khuyên ngươi một câu, đầu hàng đi, thế lực Tiên Y Môn vốn đã cường đại, bây giờ còn thu phục được tam đại thế lực, ngươi cho rằng dựa vào một Diêu gia hèn yếu cũng có thể đối nghịch với Tiên Y Môn hay sao?
Diêu Quân siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc, lạnh lùng nhìn lão giả trên không trung, ngạo khí nói: Diêu Quân ta dù chết cũng sẽ không đầu hàng!
Không tốt, tôn giả, gia chủ, đại sự không tốt!
Lúc này, một thanh âm hoảng loạn đột nhiên truyền đến.
Xảy ra chuyện gì? Trong lòng Diêu Quân lộp bộp, nhíu mày bất an.
Là... là người Tiên Y Môn đánh tới...
Cái gì?
Diêu Quân đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét nói: Không ngờ lại đến nhanh như vậy! Tiên Y Môn có ba cường giả linh nguyên, dựa vào thực lực của chúng ta còn không phải là đối thủ của bọn họ...
Cảnh giới linh nguyên cường đại cỡ nào? Diêu gia cũng chỉ có hai người thôi.
Mà Tiên Y Môn có tới ba người...
Tôn giả, chúng ta ra ngoài xem trước! Diêu Quân phất vạt áo, bước nhanh về phía cửa.
Trên không trung ngoài Diêu gia, vô số người bay đến, một mảnh đông nghịt, dẫn đầu là mẹ con Thượng Quan và hai trưởng lão khác của Tiên Y Môn.
Diêu Quân liếc mắt một cái đã nhận ra hai lão nhân kia là hai vị cường giả linh nguyên của Tiên Y Môn, Quân Lan và Vân Thái, xem ra lần này, Tiên Y Môn thật sự muốn thâu tóm tứ đại thế lực...
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, vẻ mặt tuyệt vọng, chẳng lẽ lần này ông trời thật sự muốn diệt hắn?
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng trên một thân ảnh già nua trong đám người, con ngươi co rụt lại: Thương Lan, tại sao ngươi lại đứng trong đội ngũ Tiên Y Môn?
Lão giả Thương Lan kia cười nói: Diêu Quân, thế giới này vốn dĩ như thế, cường giả vi tôn, cho nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất nên giống chúng ta, nguyện trung thành với Tiên Y Môn, nếu không sẽ tự chuốc lấy cực khổ!
Diêu Quân biến sắc: Ta không tham sống sợ chết như ngươi! Không biết khi người Dược Tông nhìn thấy ngươi sẽ có biểu tình gì, tuyệt vọng đau lòng cỡ nào!
Ha ha! Thương Lan cười điên cuồng, trào phúng nói, Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu nói, chỉ cần tồn tại là tốt nhất? Ta không giống những thứ ngu ngốc kia, chết đến nơi mà còn nguyện trung thành với Dược Tông!
Thân thể Diêu Quân run lên, ngẩng đầu nhìn lão giả trên không trung, trong mắt hiện lên lãnh ý: Ta hỏi ngươi một câu, bệnh của ta lúc trước, ngươi rốt cuộc có biện pháp chữa trị hay không?
Hừ! Thương Lan hừ lạnh, châm chọc nói, Không sai, ta quả thật có thể trị liệu, nhưng ta không giúp ngươi chữa thì sao nào? Chỉ cần ngươi chết đi, Diêu gia sẽ không làm nên trò trống gì, ai ngờ mạng ngươi lại lớn như vậy! Nhưng hiện tại, không phải cũng phải chết sao?
Dù đã sớm đoán được đáp án này, nhưng Diêu Quân vẫn run giọng nói: Chúng ta là bằng hữu nhiều năm, vì sao ngươi lại làm như vậy?
Bằng hữu? Thương Lan khinh miệt, Hai chữ bằng hữu này, ngươi không xứng! Thương Lan ta từ trước đến nay không coi ngươi là bằng hữu, nếu không có ngươi, sư muội nhất định sẽ chọn ta, nhiều năm nay ta đều mong ngươi chết đi, có cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua? Bất quá, ta có thể nể tình chúng ta từng quen biết mà khuyên ngươi một câu, đầu hàng đi, thế lực Tiên Y Môn vốn đã cường đại, bây giờ còn thu phục được tam đại thế lực, ngươi cho rằng dựa vào một Diêu gia hèn yếu cũng có thể đối nghịch với Tiên Y Môn hay sao?
Diêu Quân siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc, lạnh lùng nhìn lão giả trên không trung, ngạo khí nói: Diêu Quân ta dù chết cũng sẽ không đầu hàng!
/1551
|