Quen biết nhau trước khi Thẩm Mặc sinh ra? Này... làm sao có thể? Phải biết rằng, Thẩm Mặc lớn hơn Mộ Như Nguyệt một tuổi, chẳng lẽ bọn họ quen nhau từ kiếp trước?
Tử phu nhân... Hạ Lộ Lộ cắn môi, đáy mắt thoáng qua tia âm ngoan, vừa định mở miệng nói gì đó, liền thấy bàn tay nữ tử đánh vào mặt nàng.
Chát!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Hạ Lộ Lộ nuốt hết những lời định nói vào bụng.
Đây là kết quả khi ngươi dám vu hãm con dâu ta! Nhan Nhược Khê không còn ưu nhã như trước nữa, xoay người nhìn về phía Tử Thần, Phu quân, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy có người khi dễ con dâu ngươi sao? Ngươi nói, đối với loại người này, nên xử lý thế nào?
Tử Thần lạnh lùng nhìn Hạ Lộ Lộ: Bọn họ để ý cái gì nhất thì phá hủy cái đó! Hạ gia giam giữ ông bà thông gia nhiều năm, hại ông thông gia biến thành người thực vật, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga muốn cưới bà thông gia, đã vậy chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ làm gì, quan trọng hơn là, Hạ Thụy dám can đảm nhòm ngó Nguyệt Nhi, điểm này càng không thể tha thứ!
Nhan Nhược Khê cong môi cười: Vậy kế tiếp giao cho phu quân xử lý được không? Ta không muốn có cá lọt lưới!
Yên tâm đi, phu nhân, ta sẽ không để bất kì ai khi dễ người Mộ gia.... còn có thể bình yên tồn tại! Trong mắt Tử Thần chợt lóe lãnh ý, nở nụ cười lạnh lẽo.
Giờ phút này, trái tim Vân La rốt cuộc cũng thả xuống, tươi cười tuyệt mỹ.
Xem ra Tử gia thật sự coi trọng Nguyệt Nhi, như vậy nàng cũng không cần lo Nguyệt Nhi ở Tử gia bị khi dễ...
Hai chân Hạ Lộ Lộ mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng....
Vô Trần, Nguyệt Nhi , Nhan Nhược Khê cười nói: Khi nào các ngươi tổ chức hôn lễ ở Trung Hoa?
Các ngươi chọn một ngày đi. Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, cười tà mị nói: Nguyệt Nhi, ý nàng thế nào?
Ta tùy tiện , Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Năm đó bọn họ không thể dự hôn lễ của chúng ta, cho nên, bây giờ tổ chức lại lần nữa cũng không sao.
Tốt , Dạ Vô Trần càng ôm nàng chặt hơn, Vậy ta sẽ để bọn họ chuẩn bị... hai chúng ta ngồi mát ăn bát vàng là được rồi!
Vân La nở nụ cười vui vẻ, nhưng vẫn có chút sầu lo, nói: Đáng tiếc, cha ngươi không thể nhìn thấy con gái mình kết hôn...
Nghĩ đến tình huống hiện tại của Mộ Nguyên, trong lòng Vân La đau xót, bất đắc dĩ cười khổ.
Mẹ , Mộ Như Nguyệt cầm tay Vân La, ánh mắt kiên định, Ngươi yên tâm, ta sẽ làm cha thức tỉnh, cha sẽ không mãi ngủ say như vậy... Hiện tại ông nội và Hạo Thiên đang chờ các ngươi ở nhà, chúng ta lập tức xuất phát đi Mộ gia trước!
Vân La khẽ cắn môi, gật gật đầu nói: Ta cũng đã lâu không gặp ông nội ngươi rồi, chúng ta nên về nhà thôi!
Nói đến hai chữ về nhà , trong lòng Vân La ấm áp, nàng đợi ngày này không biết đã bao lâu rồi...
Bà thông gia, chúng ta cùng ngươi trở về.
Nhan Nhược Khê cười nói: Hơn nữa, sau khi trở về chúng ta còn phải thương lượng việc cưới gả một chút, lại quyết định ngày tổ chức hôn lễ, chuyện ở đây cứ giao cho phu quân ta là được, hắn có thể xử lý...
Vân La không nói thêm gì nữa, theo Nhan Nhược Khê rời khỏi giáo đường.
Nhìn mấy người rời đi, Hạ Minh hối hận nhắm mắt lại, nếu thời gian có thể quay lại, hắn chỉ hi vọng mình không làm ra những chuyện này...
Tử phu nhân... Hạ Lộ Lộ cắn môi, đáy mắt thoáng qua tia âm ngoan, vừa định mở miệng nói gì đó, liền thấy bàn tay nữ tử đánh vào mặt nàng.
Chát!
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Hạ Lộ Lộ nuốt hết những lời định nói vào bụng.
Đây là kết quả khi ngươi dám vu hãm con dâu ta! Nhan Nhược Khê không còn ưu nhã như trước nữa, xoay người nhìn về phía Tử Thần, Phu quân, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy có người khi dễ con dâu ngươi sao? Ngươi nói, đối với loại người này, nên xử lý thế nào?
Tử Thần lạnh lùng nhìn Hạ Lộ Lộ: Bọn họ để ý cái gì nhất thì phá hủy cái đó! Hạ gia giam giữ ông bà thông gia nhiều năm, hại ông thông gia biến thành người thực vật, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga muốn cưới bà thông gia, đã vậy chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ làm gì, quan trọng hơn là, Hạ Thụy dám can đảm nhòm ngó Nguyệt Nhi, điểm này càng không thể tha thứ!
Nhan Nhược Khê cong môi cười: Vậy kế tiếp giao cho phu quân xử lý được không? Ta không muốn có cá lọt lưới!
Yên tâm đi, phu nhân, ta sẽ không để bất kì ai khi dễ người Mộ gia.... còn có thể bình yên tồn tại! Trong mắt Tử Thần chợt lóe lãnh ý, nở nụ cười lạnh lẽo.
Giờ phút này, trái tim Vân La rốt cuộc cũng thả xuống, tươi cười tuyệt mỹ.
Xem ra Tử gia thật sự coi trọng Nguyệt Nhi, như vậy nàng cũng không cần lo Nguyệt Nhi ở Tử gia bị khi dễ...
Hai chân Hạ Lộ Lộ mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng....
Vô Trần, Nguyệt Nhi , Nhan Nhược Khê cười nói: Khi nào các ngươi tổ chức hôn lễ ở Trung Hoa?
Các ngươi chọn một ngày đi. Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, cười tà mị nói: Nguyệt Nhi, ý nàng thế nào?
Ta tùy tiện , Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Năm đó bọn họ không thể dự hôn lễ của chúng ta, cho nên, bây giờ tổ chức lại lần nữa cũng không sao.
Tốt , Dạ Vô Trần càng ôm nàng chặt hơn, Vậy ta sẽ để bọn họ chuẩn bị... hai chúng ta ngồi mát ăn bát vàng là được rồi!
Vân La nở nụ cười vui vẻ, nhưng vẫn có chút sầu lo, nói: Đáng tiếc, cha ngươi không thể nhìn thấy con gái mình kết hôn...
Nghĩ đến tình huống hiện tại của Mộ Nguyên, trong lòng Vân La đau xót, bất đắc dĩ cười khổ.
Mẹ , Mộ Như Nguyệt cầm tay Vân La, ánh mắt kiên định, Ngươi yên tâm, ta sẽ làm cha thức tỉnh, cha sẽ không mãi ngủ say như vậy... Hiện tại ông nội và Hạo Thiên đang chờ các ngươi ở nhà, chúng ta lập tức xuất phát đi Mộ gia trước!
Vân La khẽ cắn môi, gật gật đầu nói: Ta cũng đã lâu không gặp ông nội ngươi rồi, chúng ta nên về nhà thôi!
Nói đến hai chữ về nhà , trong lòng Vân La ấm áp, nàng đợi ngày này không biết đã bao lâu rồi...
Bà thông gia, chúng ta cùng ngươi trở về.
Nhan Nhược Khê cười nói: Hơn nữa, sau khi trở về chúng ta còn phải thương lượng việc cưới gả một chút, lại quyết định ngày tổ chức hôn lễ, chuyện ở đây cứ giao cho phu quân ta là được, hắn có thể xử lý...
Vân La không nói thêm gì nữa, theo Nhan Nhược Khê rời khỏi giáo đường.
Nhìn mấy người rời đi, Hạ Minh hối hận nhắm mắt lại, nếu thời gian có thể quay lại, hắn chỉ hi vọng mình không làm ra những chuyện này...
/1551
|