Phải không? Mộ Hạo Thiên không cho là đúng, nói: Còn không phải vì muốn kéo quan hệ với tỷ tỷ ta, nếu không, đám người mắt cao hơn đầu đó sao có thể coi trọng Mộ gia ta? Sau khi tỷ tỷ mất tích, ông nội bệnh nặng hai năm, ta đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt châm chọc mỉa mai rồi, nếu không phải ý chí cứng cỏi, ta cũng không thể kiên trì đến bây giờ...
Hồng Anh sửng sốt, nàng vốn cho rằng Mộ Hạo Thiên là quý công tử hưởng thụ muôn vàn sủng ái, không ngờ hắn cũng có một mặt như vậy...
Nhất thời, trong lòng nàng có chút phức tạp.
Uy! Tiểu Bạch thấy đám người kia không để ý đến hắn, bất giác có chút buồn bực, Các ngươi còn chưa trả lời ta đâu, chủ nhân ta đang ở đâu?
Tiểu Bạch!!!
Hắn vừa dứt lời, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.
Trong hậu viện, một thân ảnh màu bạc nhanh chóng chạy tới, tốc độ nhanh như chớp, sau đó biến thành một con ngân lang trước mắt mọi người.
Lang... lang yêu?
Mọi người sợ hãi tới mức toàn thân run cầm cập, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cái gì lang yêu! Mộ Tranh trừng mắt đám người thiếu hiểu biết kia, nói: Đây chính là linh thú tu luyện thành hình người, có thể lập khế ước với con người, cùng con người kề vai chiến đấu, ngươi lại dám nói nàng là lang yêu!
Tuy nói vậy, nhưng lúc đầu Mộ Tranh cũng bị dọa sợ tái mặt, toàn thân run rẩy...
Khiếu Nguyệt!
Trên tầng mây, cự long rống lên một tiếng kinh hỉ, bay về phía ngân lang...
Một bạch long một ngân lang vui sướng lượn quanh trên không trung.
Tiểu Bạch, ngươi bình an thật tốt quá.
Trời biết, mấy ngày nay Khiếu Nguyệt lo lắng hãi hùng, bây giờ thấy hắn bình an khiến nàng thật sự rất vui sướng....
Ta da dày thịt béo, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tiểu Bạch vươn móng vuốt sờ sờ cái đầu long của mình, ngượng ngùng cười cười, ánh mắt quấn quýt si mê không giảm mà còn sâu đậm hơn...
Rồi sau đó, hai tia sáng lóe lên, ngân lang và bạch long biến thành hình người trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người...
Khuôn mặt Tiểu Bạch còn lộ ra chút non nớt của thiếu niên, tươi cười ngây ngô, lúc hắn muốn nói gì đó, Khiếu Nguyệt lại chủ động kéo tay hắn, nói: Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.
Tốt. Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác ấm áp trong tay làm trái tim hắn cũng ấm lên.
Khiếu Nguyệt, mẫu thân bọn họ ở chỗ này sao?
Ừ. Khiếu Nguyệt gật gật đầu: Nhưng hiện tại đừng nên quấy rầy bọn họ, chờ lát nữa bọn họ sẽ xuất hiện...
Bất quá, nghe Tiểu Bạch xưng hô như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Tư Hoàng trầm xuống.
Có một Tử Thiên Cảnh còn chưa tính, ít ra Tử Thiên Cảnh có cùng huyết mạch với hắn, nhưng Tiểu Bạch chỉ là linh thú khế ước của mẫu thân, lại mặt dày mày dạn làm con nuôi của mẫu thân.
Khó chịu!
Hắn cực kì khó chịu, đặc biệt là, con sâu nhỏ này cũng thích quấn quýt mẫu thân...
Hừ!
Dạ Tư Hoàng hừ lạnh, nếu không phải không muốn phá hỏng hôn lễ của mẫu thân, hắn nhất định sẽ hảo hảo tính toán với con sâu nhỏ kia một phen...
Sáng sớm hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Trong đại sảnh, Nhan Nhược Khê đang cùng Vân La trêu đùa Dạ Tư Hoàng, bất chợt nhìn thấy mấy người từ ngoài cửa đi vào, bật cười nói: Sao các ngươi lại tới rồi? Đêm động phòng hoa chúc thế nào?
Mẹ, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta kết hôn. Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười nói, ánh mắt ấm áp.
Hồng Anh sửng sốt, nàng vốn cho rằng Mộ Hạo Thiên là quý công tử hưởng thụ muôn vàn sủng ái, không ngờ hắn cũng có một mặt như vậy...
Nhất thời, trong lòng nàng có chút phức tạp.
Uy! Tiểu Bạch thấy đám người kia không để ý đến hắn, bất giác có chút buồn bực, Các ngươi còn chưa trả lời ta đâu, chủ nhân ta đang ở đâu?
Tiểu Bạch!!!
Hắn vừa dứt lời, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.
Trong hậu viện, một thân ảnh màu bạc nhanh chóng chạy tới, tốc độ nhanh như chớp, sau đó biến thành một con ngân lang trước mắt mọi người.
Lang... lang yêu?
Mọi người sợ hãi tới mức toàn thân run cầm cập, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cái gì lang yêu! Mộ Tranh trừng mắt đám người thiếu hiểu biết kia, nói: Đây chính là linh thú tu luyện thành hình người, có thể lập khế ước với con người, cùng con người kề vai chiến đấu, ngươi lại dám nói nàng là lang yêu!
Tuy nói vậy, nhưng lúc đầu Mộ Tranh cũng bị dọa sợ tái mặt, toàn thân run rẩy...
Khiếu Nguyệt!
Trên tầng mây, cự long rống lên một tiếng kinh hỉ, bay về phía ngân lang...
Một bạch long một ngân lang vui sướng lượn quanh trên không trung.
Tiểu Bạch, ngươi bình an thật tốt quá.
Trời biết, mấy ngày nay Khiếu Nguyệt lo lắng hãi hùng, bây giờ thấy hắn bình an khiến nàng thật sự rất vui sướng....
Ta da dày thịt béo, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tiểu Bạch vươn móng vuốt sờ sờ cái đầu long của mình, ngượng ngùng cười cười, ánh mắt quấn quýt si mê không giảm mà còn sâu đậm hơn...
Rồi sau đó, hai tia sáng lóe lên, ngân lang và bạch long biến thành hình người trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người...
Khuôn mặt Tiểu Bạch còn lộ ra chút non nớt của thiếu niên, tươi cười ngây ngô, lúc hắn muốn nói gì đó, Khiếu Nguyệt lại chủ động kéo tay hắn, nói: Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi.
Tốt. Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác ấm áp trong tay làm trái tim hắn cũng ấm lên.
Khiếu Nguyệt, mẫu thân bọn họ ở chỗ này sao?
Ừ. Khiếu Nguyệt gật gật đầu: Nhưng hiện tại đừng nên quấy rầy bọn họ, chờ lát nữa bọn họ sẽ xuất hiện...
Bất quá, nghe Tiểu Bạch xưng hô như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Tư Hoàng trầm xuống.
Có một Tử Thiên Cảnh còn chưa tính, ít ra Tử Thiên Cảnh có cùng huyết mạch với hắn, nhưng Tiểu Bạch chỉ là linh thú khế ước của mẫu thân, lại mặt dày mày dạn làm con nuôi của mẫu thân.
Khó chịu!
Hắn cực kì khó chịu, đặc biệt là, con sâu nhỏ này cũng thích quấn quýt mẫu thân...
Hừ!
Dạ Tư Hoàng hừ lạnh, nếu không phải không muốn phá hỏng hôn lễ của mẫu thân, hắn nhất định sẽ hảo hảo tính toán với con sâu nhỏ kia một phen...
Sáng sớm hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Trong đại sảnh, Nhan Nhược Khê đang cùng Vân La trêu đùa Dạ Tư Hoàng, bất chợt nhìn thấy mấy người từ ngoài cửa đi vào, bật cười nói: Sao các ngươi lại tới rồi? Đêm động phòng hoa chúc thế nào?
Mẹ, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta kết hôn. Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười nói, ánh mắt ấm áp.
/1551
|