Còn chưa chết?
Sử Hồn hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua đám người nhìn về phía nữ tử bị vây giữa đám người, khẽ cau mày: Đối phó với một nữ nhân cảnh giới chân nguyên và một tiểu hài tử tay không tấc sắt mà phí sức như vậy, xem ra gần đây người của Thiên Hoàng phủ đều lười nhác hết rồi.
Nếu để đám thiên ma biết Sử Hồn nói Dạ Tư Hoàng là tiểu hài tử tay không tấc sắt thì sẽ có biểu tình gì...
Nếu hắn tay không tấc sắt, vậy trên đời này không có cường giả nữa, đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong...
Cho các trưởng lão linh nguyên lên, nhất định phải giết chết nữ nhân này!
Sử Hồn cười lạnh, đổi thành cường giả linh nguyên đối phó với một nữ nhân chân nguyên, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghe mệnh lệnh của Sử Hồn, một đám trưởng lão đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, tất cả đều dốc sức công kích Mộ Như Nguyệt.
Nhưng đối mặt với nhiều cường giả như vậy, Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc, lãnh đạm nhìn đám người trước mắt...
Máu đỏ tươi như hoa hồng yêu diễm nở rộ khắp cả đại sảnh.
Bạch y đã sớm nhiễm đỏ máu, nữ tử cầm cửu thiên long viêm kiếm trong tay chém giết trong đám người, nhưng cường giả linh nguyên mạnh cỡ nào, không bao lâu nàng đã không chống đỡ nổi.
Lúc này, nàng lấy một lọ đan dược ra dốc hết vào miệng, toàn thân lập tức bộc phát lực lượng cường hãn...
Dạ Tư Hoàng đứng sát bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng đảo qua đám người, thân thể nho nhỏ cũng không thể che giấu một thân khí thế cường đại.
Có điều, mọi người đều tập trung đối phó Mộ Như Nguyệt nên không có ai phát hiện tiểu gia hỏa biến hóa...
Giết nàng! Mọi người thấy Mộ Như Nguyệt bộc phát lực lượng, sát ý trong lòng càng đậm, thiên phú của nữ nhân này thật đáng sợ, nếu bây giờ không giết nàng, chỉ sợ toàn bộ Thiên Hoàng phủ sẽ không có ngày yên bình...
Nhưng thời điểm mọi người lần nữa nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, khí thế trên người nàng chợt tăng lên...
Cuồng phong mãnh liệt xoay quanh trên đỉnh đầu nữ tử, tạo thành lốc xoáy cực lớn, tóc đen bay múa, phong hoa tuyệt đại, làm người ta kinh diễm...
Cảnh giới linh nguyên?
Trời ạ, nữ nhân này lại có thể đột phá trong hoàn cảnh như vậy!
Trong lòng mọi người nhất thời cảm thấy bi thương, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ dưới cuồng phong kia...
Xong rồi, lần này bọn họ xong đời rồi!
Mộ Như Nguyệt không cho bọn hắn có cơ hội ra tay, ăn một viên đan dược, nâng tay tăng mạnh cuồng phong, hút hết những người trước mặt vào trong vòng xoáy lửa giữa không trung...
Này... này...
Sử Hồn khiếp sợ nói năng lộn xộn, phẫn nộ và sát khí càng tăng, mấy người này không những cãi lệnh hắn, còn giết nhiều người của Thiên Hoàng phủ ngay trước mắt hắn.
Nếu như không giết bọn họ, sau này hắn còn uy nghiêm gì để quản Thiên Hoàng phủ nữa?
Nha đầu, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì những chuyện đã làm hôm nay! trong lòng Sử Hồn tràn ngập sát khí, đôi mắt khẽ nheo lại, lộ ra tia sáng rét lạnh.
Ta vốn định cho nhi tử các ngươi chết toàn thây rồi hậu táng hắn, bây giờ xem ra hắn đã không có tư cách này, ta không những lấy trái tim hắn cứu nữ nhi ta mà còn đem hắn bầm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn!
Sử Hồn hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua đám người nhìn về phía nữ tử bị vây giữa đám người, khẽ cau mày: Đối phó với một nữ nhân cảnh giới chân nguyên và một tiểu hài tử tay không tấc sắt mà phí sức như vậy, xem ra gần đây người của Thiên Hoàng phủ đều lười nhác hết rồi.
Nếu để đám thiên ma biết Sử Hồn nói Dạ Tư Hoàng là tiểu hài tử tay không tấc sắt thì sẽ có biểu tình gì...
Nếu hắn tay không tấc sắt, vậy trên đời này không có cường giả nữa, đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong...
Cho các trưởng lão linh nguyên lên, nhất định phải giết chết nữ nhân này!
Sử Hồn cười lạnh, đổi thành cường giả linh nguyên đối phó với một nữ nhân chân nguyên, không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghe mệnh lệnh của Sử Hồn, một đám trưởng lão đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, tất cả đều dốc sức công kích Mộ Như Nguyệt.
Nhưng đối mặt với nhiều cường giả như vậy, Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc, lãnh đạm nhìn đám người trước mắt...
Máu đỏ tươi như hoa hồng yêu diễm nở rộ khắp cả đại sảnh.
Bạch y đã sớm nhiễm đỏ máu, nữ tử cầm cửu thiên long viêm kiếm trong tay chém giết trong đám người, nhưng cường giả linh nguyên mạnh cỡ nào, không bao lâu nàng đã không chống đỡ nổi.
Lúc này, nàng lấy một lọ đan dược ra dốc hết vào miệng, toàn thân lập tức bộc phát lực lượng cường hãn...
Dạ Tư Hoàng đứng sát bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng đảo qua đám người, thân thể nho nhỏ cũng không thể che giấu một thân khí thế cường đại.
Có điều, mọi người đều tập trung đối phó Mộ Như Nguyệt nên không có ai phát hiện tiểu gia hỏa biến hóa...
Giết nàng! Mọi người thấy Mộ Như Nguyệt bộc phát lực lượng, sát ý trong lòng càng đậm, thiên phú của nữ nhân này thật đáng sợ, nếu bây giờ không giết nàng, chỉ sợ toàn bộ Thiên Hoàng phủ sẽ không có ngày yên bình...
Nhưng thời điểm mọi người lần nữa nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, khí thế trên người nàng chợt tăng lên...
Cuồng phong mãnh liệt xoay quanh trên đỉnh đầu nữ tử, tạo thành lốc xoáy cực lớn, tóc đen bay múa, phong hoa tuyệt đại, làm người ta kinh diễm...
Cảnh giới linh nguyên?
Trời ạ, nữ nhân này lại có thể đột phá trong hoàn cảnh như vậy!
Trong lòng mọi người nhất thời cảm thấy bi thương, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ dưới cuồng phong kia...
Xong rồi, lần này bọn họ xong đời rồi!
Mộ Như Nguyệt không cho bọn hắn có cơ hội ra tay, ăn một viên đan dược, nâng tay tăng mạnh cuồng phong, hút hết những người trước mặt vào trong vòng xoáy lửa giữa không trung...
Này... này...
Sử Hồn khiếp sợ nói năng lộn xộn, phẫn nộ và sát khí càng tăng, mấy người này không những cãi lệnh hắn, còn giết nhiều người của Thiên Hoàng phủ ngay trước mắt hắn.
Nếu như không giết bọn họ, sau này hắn còn uy nghiêm gì để quản Thiên Hoàng phủ nữa?
Nha đầu, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì những chuyện đã làm hôm nay! trong lòng Sử Hồn tràn ngập sát khí, đôi mắt khẽ nheo lại, lộ ra tia sáng rét lạnh.
Ta vốn định cho nhi tử các ngươi chết toàn thây rồi hậu táng hắn, bây giờ xem ra hắn đã không có tư cách này, ta không những lấy trái tim hắn cứu nữ nhi ta mà còn đem hắn bầm thây vạn đoạn, chết không có chỗ chôn!
/1551
|