CHƯƠNG 1001, 1002, 1003: nguồn bị nhảy chương
Ha ha ha! nam nhân trung niên cười phá lên, Nữ nhân, không thể không nói, ngươi rất can đảm, ngươi hẳn nên biết hậu quả của ngươi sau khi Tử Thiên Cảnh rời đi! Đáng tiếc, chỉ có dũng khí cũng không có ích gì, ta không tin Tử Thiên Cảnh không biết tung tích đệ đệ hắn mà ngươi lại biết! Nếu ngươi muốn giúp hắn như vậy, ta liền giết ngươi trước, đến lúc hắn xuống địa ngục sẽ không quá nhàm chán...
Oanh!
Khí thế cường đại ập về phía Thư Ninh, một đạo kiếm phong sắc bén chém về phía nàng.
Tất cả diễn ra quá nhanh, cho nên Tử Thiên Cảnh còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Ha ha! Tô Sương cười phá lên, giống như đã có thể nhìn thấy cảnh Thư Ninh ngã trong vũng máu, Nữ nhân đáng chết này rốt cuộc cũng sắp chết!
Lúc này, trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái chưa từng có...
Tử Thiên Cảnh biến sắc, đang muốn động thủ thì mất bóng người đột nhiên chắn trước mặt hắn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm chém vào cổ Thư Ninh...
Nhìn nét mặt bình thản của nữ tử, không biết vì sao trong lòng Tử Thiên Cảnh sinh ra cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này giống như lúc hắn bị chặt đứt tay chân, mơ mơ màng màng nhìn thấy cha mẹ tan biến dưới thiên kiếp...
Từ khi có được cuộc đời mới, hắn đã thề sẽ không nhìn bất kì ai vì bảo hộ hắn mà bị thương...
Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt trên không trung truyền đến, rơi vào tai mọi người.
Vô Trần, xem ra chúng ta đến rất đúng lúc...
Phanh!
Một tia sáng đỏ bắn về phía trường kiếm, nháy mắt đã đánh gãy trường kiếm kia, rơi trên mặt đất...
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại lọt vào mắt bọn họ...
Tô Chấn đã gặp không ít mỹ nhân, nữ nhi Tô Sương cũng là tuyệt thế giai nhân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người có thể đẹp đến thế.
Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng khó có thể hình dung hết vẻ đẹp của nàng...
Một thân bạch y như tuyết, tóc đen tung bay, nữ tử như trong tranh bước ra, thần sắc lạnh nhạt cũng không che được một thân phong hoa tuyệt đại.
Đứng bên cạnh nàng là một nam nhân mặc trường bào tím, dù hai người nắm tay đứng cạnh nhau, nàng lại chưa từng lấn át ánh sáng của nam nhân, đôi nam nữ sóng vai đứng trên không trung tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
Đặc biệt là, nam nhân này có một đôi mắt tím hàm chứa tà khí nghiêm nghị, đóa mạn đà la trên má trái làm dung nhan tươi cười của hắn càng thêm tà mị, trong nháy mắt, mọi người tựa như nhìn thấy vô số hoa bỉ ngạn từ địa ngục nở rộ xung quanh.
Đẹp đến kinh người, làm người ta không thể quên....
Là bọn họ! Tim Tô Sương run lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng vĩnh viễn không quên, chính nữ nhân này đã dẫm nát kiêu ngạo và lòng tự trọng của nàng, không ngờ lại có thể gặp nữ nhân này ở đây...
Hơn nữa, so với mấy tháng trước, hình như nữ nhân này lại cường đại hơn rất nhiều...
Kinh thiên long viêm biến!
Nữ tử chậm rãi mở miệng.
Phía sau nàng lập tức xuất hiện một ngọn lửa, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, chém xuống đám người trên mặt đất...
Dưới cỗ khí thế kinh người này, mọi người đều cả kinh thất sắc, không kịp tránh né...
Oanh!
Một tiếng vang chấn động cả không trung, mặt đất bị chém nứt ra một khe hở, bụi đất mù mịt che khuất tầm mắt mọi người...
Ha ha ha! nam nhân trung niên cười phá lên, Nữ nhân, không thể không nói, ngươi rất can đảm, ngươi hẳn nên biết hậu quả của ngươi sau khi Tử Thiên Cảnh rời đi! Đáng tiếc, chỉ có dũng khí cũng không có ích gì, ta không tin Tử Thiên Cảnh không biết tung tích đệ đệ hắn mà ngươi lại biết! Nếu ngươi muốn giúp hắn như vậy, ta liền giết ngươi trước, đến lúc hắn xuống địa ngục sẽ không quá nhàm chán...
Oanh!
Khí thế cường đại ập về phía Thư Ninh, một đạo kiếm phong sắc bén chém về phía nàng.
Tất cả diễn ra quá nhanh, cho nên Tử Thiên Cảnh còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Ha ha! Tô Sương cười phá lên, giống như đã có thể nhìn thấy cảnh Thư Ninh ngã trong vũng máu, Nữ nhân đáng chết này rốt cuộc cũng sắp chết!
Lúc này, trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái chưa từng có...
Tử Thiên Cảnh biến sắc, đang muốn động thủ thì mất bóng người đột nhiên chắn trước mặt hắn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm chém vào cổ Thư Ninh...
Nhìn nét mặt bình thản của nữ tử, không biết vì sao trong lòng Tử Thiên Cảnh sinh ra cảm giác sợ hãi, loại cảm giác này giống như lúc hắn bị chặt đứt tay chân, mơ mơ màng màng nhìn thấy cha mẹ tan biến dưới thiên kiếp...
Từ khi có được cuộc đời mới, hắn đã thề sẽ không nhìn bất kì ai vì bảo hộ hắn mà bị thương...
Đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt trên không trung truyền đến, rơi vào tai mọi người.
Vô Trần, xem ra chúng ta đến rất đúng lúc...
Phanh!
Một tia sáng đỏ bắn về phía trường kiếm, nháy mắt đã đánh gãy trường kiếm kia, rơi trên mặt đất...
Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại lọt vào mắt bọn họ...
Tô Chấn đã gặp không ít mỹ nhân, nữ nhi Tô Sương cũng là tuyệt thế giai nhân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người có thể đẹp đến thế.
Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng khó có thể hình dung hết vẻ đẹp của nàng...
Một thân bạch y như tuyết, tóc đen tung bay, nữ tử như trong tranh bước ra, thần sắc lạnh nhạt cũng không che được một thân phong hoa tuyệt đại.
Đứng bên cạnh nàng là một nam nhân mặc trường bào tím, dù hai người nắm tay đứng cạnh nhau, nàng lại chưa từng lấn át ánh sáng của nam nhân, đôi nam nữ sóng vai đứng trên không trung tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
Đặc biệt là, nam nhân này có một đôi mắt tím hàm chứa tà khí nghiêm nghị, đóa mạn đà la trên má trái làm dung nhan tươi cười của hắn càng thêm tà mị, trong nháy mắt, mọi người tựa như nhìn thấy vô số hoa bỉ ngạn từ địa ngục nở rộ xung quanh.
Đẹp đến kinh người, làm người ta không thể quên....
Là bọn họ! Tim Tô Sương run lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng vĩnh viễn không quên, chính nữ nhân này đã dẫm nát kiêu ngạo và lòng tự trọng của nàng, không ngờ lại có thể gặp nữ nhân này ở đây...
Hơn nữa, so với mấy tháng trước, hình như nữ nhân này lại cường đại hơn rất nhiều...
Kinh thiên long viêm biến!
Nữ tử chậm rãi mở miệng.
Phía sau nàng lập tức xuất hiện một ngọn lửa, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, chém xuống đám người trên mặt đất...
Dưới cỗ khí thế kinh người này, mọi người đều cả kinh thất sắc, không kịp tránh né...
Oanh!
Một tiếng vang chấn động cả không trung, mặt đất bị chém nứt ra một khe hở, bụi đất mù mịt che khuất tầm mắt mọi người...
/1551
|