Sau khi biết Phượng Nguyệt Hi có thể tu luyện, Phượng Kình vẻ mặt mừng rỡ, tâm tình kích động không kém phụ thân, nửa ngày sau như nhớ tới chuyện gì, hắn đột nhiên quay đầu, vui mừng quá đỗi nói với Phượng Thiên.
“Phụ thân, tỷ tỷ có thể tu luyện ta cùng tỷ bây giờ có thể tham gia đại hội được không?”
“Chuyện này…” Trông thấy vẻ mặt mong đợi của nhi tử, Phượng Thiên nhất thời lâm vào do dự.
Tần Lạc Mai cũng không lỡ làm Phượng Nguyệt Hi và Phượng Kình phải thất vọng, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng nói: “Được rồi, nếu cả hai đứa đã muốn tham gia thì chàng cứ đáp ứng đi, dù sao đại hội có chàng tọa trấn Nguyệt Nhi cùng Kình Nhi cũng sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm.”
Phượng Thiên trầm mặc, cảm thấy thê tử nói không sai, ánh mắt di chuyển chăm chú nhìn nữ nhi.
“Con cũng muốn tham gia sao?”
Phượng Nguyệt Hi bất ngờ bị phụ thân hỏi đến, thân hình mảnh mai đột nhiên run nhẹ, thật lâu sau ánh mắt tràn đầy kiên định gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng quật cường của nữ nhi, Phượng Thiên không khỏi thở dài thật sâu, hắn biết, đến lúc này cũng không thể từ chối, cuối cùng chỉ đành đáp ứng.
“Muốn tham gia cũng không phải không thể…” Phượng Thiên bàn tay không theo tiết tấu gõ nhẹ lên mặt bàn, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn tiếp tục mở miệng.
“Nhưng ta có điều kiện, trước đại hội nếu cả hai đều không đạt tới cảnh giới Võ sĩ thì tốt nhất hãy quên chuyện này đi cho ta.”
Còn chưa dứt lời, Phượng Kình vội vàng hô lên: “Phụ thân, người xác định không nói nhầm sao?”
Đại hội cuối năm cũng chỉ còn cách hai tháng, trong thời gian đó hắn tin tưởng mình có thể dễ dàng đột phá trở thành Võ sĩ nhưng tỷ tỷ kinh mạch mới được đả thông, thời gian trong hai tháng đừng nói là thiên tài, cho dù có là yêu nghiệt muốn từ người không có một chút tu vi đột phá lên cảnh giới Võ sĩ thì chính là nằm mộng.
Trái ngược với bộ dáng chán nản của Phượng Kình, Phượng Nguyệt Hi sắc mặt đạm mạc, đôi đồng tử đen láy liếc nhìn Phượng Kình, biểu lộ hắn không cần phải bận tâm.
Phượng Thiên thấy vậy, âm thầm hài lòng.
Quả nhiên càng xem càng cảm thấy nữ nhi thuận mắt hơn tên tiểu tử này rất nhiều.
“Nguyệt Nhi, chuyện con có thể tu luyện tạm thời đừng có tiết lộ cho ai.”
“Tại sao vậy phụ thân? Tỷ tỷ có thể tu luyện không phải là chuyện tốt sao?” Phượng Kình không khỏi lấy làm lạ, trong lòng mang theo nghi hoặc.
Phượng Thiên không đáp, ánh mắt lóe lên một tia thâm trầm, nửa ngày sau mới nhàn nhạt nói một câu: “Chuyện này ngươi về sau sẽ biết.” Vừa dứt lời, Phượng Thiên từ trong giới chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, cẩn thận đưa cho Phượng Nguyệt Hi.
“Trước đại hội con không được tiết lộ với người bên ngoài, nhưng cũng không thể lơ là tu luyện, có tấm lệnh bài này con có thể tiến vào Tỏa Kinh lâu tùy chọn võ kỹ thích hợp với mình.”
Tỏa Kinh lâu là nơi cất trữ toàn bộ công pháp cùng võ kỹ của Phượng gia, bình thường chỉ có đệ tử hạch tâm và người có địa vị trong gia tộc mới có thể bước vào.
Tỏa Kinh lâu tổng cộng chia làm năm tầng, tầng một đến tầng hai chỉ cần là người có công với Phượng gia tất cả đều được tiến cử, còn tầng ba đến tầng bốn chính là nơi trọng điểm cất giữ hầu như toàn bộ công pháp và võ kỹ mà Phượng gia góp nhặt được qua nhiều năm.
Cuối cùng là tầng năm, nơi đây chỉ có các đời gia chủ mới được phép tiến vào, ngoại trừ gia chủ mỗi đời ai cũng không biết bên trong cất chứa điều gì.
Phượng Nguyệt Hi có chút hiếu kì, năm ngón tay mảnh khảnh tiếp lấy lệnh bài của phụ thân, không ngừng đánh giá tấm lệnh bài.
Lệnh bài được làm từ một kim loại đặc biệt, phía trên khắc một chữ ‘Phượng’.
Vừa nhìn thấy lệnh bài, Phượng Kình bất mãn nói: “Phụ thân, người quá thiên vị tỷ tỷ rồi, ngay cả tín vật đi vào Tỏa Kinh lâu tầng bốn mà người cũng có thể đưa cho tỷ ấy.”
Phượng Thiên liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt đáp: “Chỉ cần chuyên tâm tu luyện ta cũng sẽ đưa cho ngươi.”
Cả hai đều là hài tử của mình, hắn nhất định sẽ không thiên vị ai, chỉ là Phượng Kình quá lười, võ kỹ rơi vào tay hắn hơn nửa ngày liền cảm thấy nhàm chán, hơn nữa đối với nữ nhi hắn luôn cảm thấy áy náy, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất đều dành cho nàng.
Tuy vậy công pháp ở tầng bốn cũng không phải dễ dàng tu luyện, trừ khi thiên phú ngộ tính vô cùng tốt nếu không cũng chỉ như muối đổ biển.
“Vậy thì thôi đi, ta cũng không phải thật sự muốn tu luyện.” Phượng Kình ham chơi đã quen, bây giờ bắt hắn nghiêm chỉnh tu luyện thì có khác gì cắt đi mấy miếng thịt trên người.
Đúng lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi gõ cửa.
“Thưa tướng quân, hạ nhân có chuyện bẩm báo.”
Nghe thấy vậy sắc mặt Phượng Kình liền biến đổi, cảm giác bất an không ngừng dâng lên: “Phụ thân, nương nếu đã không có chuyện gì thì con đi trước đây.”
“Chậm đã, ngươi đứng lại cho ta.” Cảm thấy nhi tử có điểm khác thường, Phượng Thiên cau mày nói.
“Người nào, mau vào đi.”
.
/62
|