Càng lên cao, công pháp cùng người qua lại ngày càng ít.
Từ lầu ba trở lên nàng đã không nhìn thấy một bóng người.
Rất nhanh Phượng Nguyệt Hi đã lên được lầu bốn, khác với những lầu dưới.
Ở đây được chia làm hai khu vực, một bên là công pháp và võ kỹ, bên còn lại cất chứa vô vàn binh khí, đủ loại hình như thương, đao, kiếm,…
Ánh mắt đảo quanh căn phòng, Phượng Nguyệt Hi không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không hổ là lầu bốn của Tỏa Kinh lâu, Hoàng cấp công pháp và võ kỹ đủ để cho nàng phải hoa mắt.
Thậm chí còn không ít công pháp Hoàng cấp trung giai.
Những thứ này, đều là Phượng gia góp nhặt hàng năm một phần nội tình.
Công pháp cùng binh khí phân làm hai khu vực, Phượng Nguyệt Hi âm thầm tính toán sau đó hướng về khu vực công pháp.
Thanh Vân Vũ quyết, Hoàng cấp trung giai, thủy thuộc tính công pháp, tốc độ tu luyện trung đẳng, đạt đến đại thành có thể hô phong hoán vũ.
Phi Thiên Kiếm Pháp, Hoàng cấp sơ giai, vô thuộc tính, yêu cầu người tu luyện phải có tốc độ cao, một chiêu thức gọn gàng hoa lệ.
Đang lúc còn phân vân, Tần Hỏa đột nhiên lên tiếng: “Nha đầu, ngươi đã có Hỗn Độn Thiên Linh quyết không cần phải để ý đến những công pháp khác, thứ ngươi thiếu hụt đó chính là võ kỹ cùng thân pháp.
Bộ Thôi Yến Lăng Ba kia không tệ, mặc dù thực lực Võ đồ rất khó để tu luyện nhưng ta tin tưởng với ngộ tính của ngươi muốn tu luyện cũng không phải quá khó khăn.”
Thôi Yến Lăng Ba, Hoàng cấp trung giai thân pháp, đạt đến đại thành mỗi lần thi triển một bước có thể đi xa chục trượng.
Võ kỹ thân pháp so với võ kỹ thông thường càng thêm trân quý, dù sao tu luyện thân pháp cho dù không thể đánh bại đối thủ nhưng muốn bảo toàn tính mạng cũng không phải chuyện khó.
Phượng Nguyệt Hi trầm tư một lúc, rất nhanh có sự lựa chọn của mình, giơ tay cầm cuốn Thôi Yến Lăng Ba lên, sau đó lựa chọn thêm hai bộ võ kỹ công kích Thủy Nhận Đao cùng Thốn Viêm Quyền.
Cả hai đều là võ kỹ Hoàng cấp sơ giai rất thích hợp để nàng tu luyện.
Hơn nữa võ giả bình thường muốn tu luyện một bộ công pháp cần phải có linh căn phù hợp, thủy thuộc tính công pháp chỉ có người có Thủy linh căn mới có thể tu luyện, mộc thuộc tính công pháp chỉ người có Mộc linh căn mới có thể tu luyện.
Bất quá chuyện này chỉ dành cho võ giả thông thường, Phượng Nguyệt Hi có Hỗn Độn thể chỉ cần nàng muốn mọi công pháp nàng đều có thể tu luyện.
Sau khi lựa chọn được võ kỹ thích hợp, Phượng Nguyệt Hi vừa muốn rời đi thì ánh mắt lơ đãng nhìn về một chiếc cổ cầm, thân thể tựa như bị hấp dẫn, không ngừng tiến về phía trước.
Tần Hỏa cảm thấy Phượng Nguyệt Hi có chỗ không đúng, hắn không hỏi lên tiếng: “Nha đầu ngươi muốn tìm linh khí sao?”
Phượng Nguyệt Hi không đáp, ánh mắt rơi trên cổ cầm, ngón tay vừa tiếp xúc với dây đàn, nàng dường như hòa nhập với cây đàn này.
Chiếc cầm này thật tốt!
Phượng Nguyệt Hi vẫn hoàn toàn chìm đắm, không phát giác một lão giả cách đó không xa nhìn nàng.
Trong ánh mắt đục ngầu lộ ra sắc thái sáng ngời, dường như nhìn thấy chuyện gì làm cho người ta hưng phấn, rốt cuộc lão giả nhịn không được mà lên tiếng nói.
“Không ngờ đến chiếc đàn này lại có người yêu thích...”
Phượng Nguyệt Hi trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, nàng hoàn toàn không biết đối phương tiến vào lúc nào, loại cảm giác này làm phòng bị trong tâm nàng nặng thêm, có chút không thoải mái.
Nhưng khi nhìn thấy người đến là lão giả trông coi Tỏa Kinh lâu, trong lòng nàng mới buông lỏng.
Lão giả nhìn Phượng Nguyệt Hi hơi mỉm cười: “Ngươi có hứng thú với cổ cầm sao?”
Phượng Nguyệt Hi suy tư một lát, nàng không phủ nhận gật đầu.
Kiếp trước việc có thể khiến nàng cảm thấy hứng thú ngoại trừ liên quan đến y học thì đó chính là cổ cầm.
Thấy vậy, nét cười trên môi lão giả càng đậm, chậm rãi lại gần chiếc đàn, sắc mặt như gặp một người bạn cũ, lão giả thổn thức nói: “Chiếc đàn này có tên Vân Thiển, đã từng theo ta một thời gian dài, chỉ là từ khi hai bàn tay này bị hủy ta cũng không thể sử dụng nó, vì vậy ta đành phải để Vân Thiển ở đây để tìm kiếm một người hữu duyên.”
Phượng Nguyệt Hi lúc này mới chú ý đến bàn tay của lão giả, đôi bàn tay thon gầy của người đánh đàn vậy mà lại có màu tím đen, đây là hiện tượng của người trúng phải kịch độc.
Trong lòng không khỏi kinh sợ, phải là thù hận như nào mới có thể hủy hoại bàn tay của một vị cầm sư, đối với cầm sư mất đi đôi tay của mình có khác gì sống không bằng chết.
Nhận thấy ánh mắt khác thường của thiếu nữ, lão giả cười nhạt nói: “Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, đã là chuyện của rất lâu về trước ta đã sớm quen thuộc.”
Lão giả cầm lên Vân Thiển, sắc mặt thâm trầm đối với Phượng Nguyệt Hi mở miệng: “Nha đầu, đi theo ta tới đây.”
Nói xong, lão giả chậm chạp rời khỏi căn phòng, mặc dù còn mang theo nghi hoặc nhưng Phượng Nguyệt Hi cũng không do dự đi theo.
.
/62
|