“Cái gì nói muốn ta kết hôn với Can Tả Bình”. Nữ nhân đang ngồi trên bàn ăn cơm tức giận đặt bát cơm xuống hét lớn
Một người phụ nữ khoảng lăm mươi tuổi, đưa tay hất lọn tóc xoăn ra đằng sau, ánh mắt liếc nhìn nữ nhân vừa hét lên:
“Lâm Thải Dinh ngươi biết nhà chúng ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ta nuôi ngươi lớn đến như vậy rồi chưa lần nào mở miệng cầu xin ngươi. Chỉ cần ngươi kết hôn với Can Tả Bình cả nhà ba miệng ăn chúng ta không phải lo cái ăn cái mặc”
“Can Tả Bình ta xem ông ta là muốn kết hôn cùng với Lâm Thải Linh sao giờ đã chuyển đối tượng sang ta”
“Can Tả Bình ông ta chưa từng gặp qua hai ngươi. Ngươi xem em của ngươi còn nhỏ như vậy, là một tiểu khả ái như vậy. Ngươi lỡ lòng nào đẩy em của ngươi vào chỗ chết chứ”
Lâm Thải Dinh lại cười nhạt:
“Em gái của ta?. Ta xem nó chưa từng lần nào coi ta là chị. Nói cho bà biết ở cái nhà này ta cũng không phải là dạng ăn không ngồi rồi. Can Tả Bình ông ấy muốn lấy ai thì tự người đó giải quyết đi”. Nói rồi Lâm Thải Dinh tức giận đứng dậy đi lên phòng.
Ở dưới phòng lúc này Lâm Thải Linh quay sang nói với mẹ:
“Mẹ, làm sao bây giờ. Con không muốn lấy lão già đã khắc chết ba người vợ đâu”
Người phụ nữ vỗ vỗ tay con gái mình cười gian xảo nói:
“Con yên tâm, mẹ sao có thể để con đi vào chỗ chết chứ”. Nói rồi bà ta đi lên phòng của Lâm Thải Dinh cầm chìa khóa, khóa cửa phòng lại
“Lâm Thải Dinh ngươi ngoan ngoãn ở trong đó đợi ngày cưới đi”
Lâm Thải Dinh tức giận ở bên trong đập cửa hét lớn:
“Ngươi nói cái gì, mau thả ta ra. Khốn kiếp”
Lâm Thải Dinh ở bên trong phòng có gọi đến rát cả cổ họng cũng không có người đến mở cửa cho nàng. Trong lòng nàng lúc này rối như tơ vò. Không thể như vậy Phải tìm cách trốn đi. Nàng lại đi ra đến cửa sổ nhìn xuống trong lòng lại thở dài. Ở đây là tầng hai làm sao có thể trèo xuống đây. Nàng lại đi đến ngồi trên giường lớn. Không được nhất định hôm nay phải trốn đi. Lâm Thải Dinh buộc rèm cửa thành sợi dây trèo xuống. Nàng lấy hết lòng can đảm để thoát ra: Lão thiên gia nếu như hôm nay nàng bảo toàn được tính mạng nàng liền ba tháng không động đến thức ăn mặn
Trong đêm tối có một nữ nhân nhỏ bé đang cheo leo ở giữa tầng hai và tầng một, nếu để ý kĩ còn thấy nữ nhân đó mặt mày tái mét, trong miệng lẩm bẩm như đang cầu nguyện điều gì đó.
Lâm Thải Dinh cuối cùng cũng động được chân đến mặt đất đang định trèo tường ra ngoài thì bị Lâm Thải Linh bắt gặp:
“Mẹ à, Lâm Thải Dinh trốn rồi”.
Hai mẹ con Lâm Thải Linh đuổi theo nàng. Nàng vừa chạy vừa vui mừng trong đầu thầm nghĩ: Nếu thoát được phải mời Tiểu Lục đi ăn thịt dê chúc mừng mới được
Nàng chạy được bảy bước đến bước thứ tám liền vinh quan lao vào ô tô: Không phải lão thiên gia nghe thấy nàng thất hứa liền trừng phạt nàng chứ.
Một người phụ nữ khoảng lăm mươi tuổi, đưa tay hất lọn tóc xoăn ra đằng sau, ánh mắt liếc nhìn nữ nhân vừa hét lên:
“Lâm Thải Dinh ngươi biết nhà chúng ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ta nuôi ngươi lớn đến như vậy rồi chưa lần nào mở miệng cầu xin ngươi. Chỉ cần ngươi kết hôn với Can Tả Bình cả nhà ba miệng ăn chúng ta không phải lo cái ăn cái mặc”
“Can Tả Bình ta xem ông ta là muốn kết hôn cùng với Lâm Thải Linh sao giờ đã chuyển đối tượng sang ta”
“Can Tả Bình ông ta chưa từng gặp qua hai ngươi. Ngươi xem em của ngươi còn nhỏ như vậy, là một tiểu khả ái như vậy. Ngươi lỡ lòng nào đẩy em của ngươi vào chỗ chết chứ”
Lâm Thải Dinh lại cười nhạt:
“Em gái của ta?. Ta xem nó chưa từng lần nào coi ta là chị. Nói cho bà biết ở cái nhà này ta cũng không phải là dạng ăn không ngồi rồi. Can Tả Bình ông ấy muốn lấy ai thì tự người đó giải quyết đi”. Nói rồi Lâm Thải Dinh tức giận đứng dậy đi lên phòng.
Ở dưới phòng lúc này Lâm Thải Linh quay sang nói với mẹ:
“Mẹ, làm sao bây giờ. Con không muốn lấy lão già đã khắc chết ba người vợ đâu”
Người phụ nữ vỗ vỗ tay con gái mình cười gian xảo nói:
“Con yên tâm, mẹ sao có thể để con đi vào chỗ chết chứ”. Nói rồi bà ta đi lên phòng của Lâm Thải Dinh cầm chìa khóa, khóa cửa phòng lại
“Lâm Thải Dinh ngươi ngoan ngoãn ở trong đó đợi ngày cưới đi”
Lâm Thải Dinh tức giận ở bên trong đập cửa hét lớn:
“Ngươi nói cái gì, mau thả ta ra. Khốn kiếp”
Lâm Thải Dinh ở bên trong phòng có gọi đến rát cả cổ họng cũng không có người đến mở cửa cho nàng. Trong lòng nàng lúc này rối như tơ vò. Không thể như vậy Phải tìm cách trốn đi. Nàng lại đi ra đến cửa sổ nhìn xuống trong lòng lại thở dài. Ở đây là tầng hai làm sao có thể trèo xuống đây. Nàng lại đi đến ngồi trên giường lớn. Không được nhất định hôm nay phải trốn đi. Lâm Thải Dinh buộc rèm cửa thành sợi dây trèo xuống. Nàng lấy hết lòng can đảm để thoát ra: Lão thiên gia nếu như hôm nay nàng bảo toàn được tính mạng nàng liền ba tháng không động đến thức ăn mặn
Trong đêm tối có một nữ nhân nhỏ bé đang cheo leo ở giữa tầng hai và tầng một, nếu để ý kĩ còn thấy nữ nhân đó mặt mày tái mét, trong miệng lẩm bẩm như đang cầu nguyện điều gì đó.
Lâm Thải Dinh cuối cùng cũng động được chân đến mặt đất đang định trèo tường ra ngoài thì bị Lâm Thải Linh bắt gặp:
“Mẹ à, Lâm Thải Dinh trốn rồi”.
Hai mẹ con Lâm Thải Linh đuổi theo nàng. Nàng vừa chạy vừa vui mừng trong đầu thầm nghĩ: Nếu thoát được phải mời Tiểu Lục đi ăn thịt dê chúc mừng mới được
Nàng chạy được bảy bước đến bước thứ tám liền vinh quan lao vào ô tô: Không phải lão thiên gia nghe thấy nàng thất hứa liền trừng phạt nàng chứ.
/27
|