Đây là lần đầu tiên Lạc Uyển Nhi được thấy sự náo nhiệt ở cổ đại. Đèn lồng được treo ở khắp nơi sáng rực cả một con phố. Cổ đại cũng thật sự là rất lung linh không kém gì ở hiện đại. Đèn lồng đỏ được treo cao, rực rỡ nhất ở góc nhỏ cuối con đường. Nàng hướng mắt đến nơi đó thấy một ngôi nhà cao cao khoảng ba tầng, trên đó có một biển hiệu khắc ba chữ lớn Tiên Cảnh Lâu. Bên ngoài Tiên Cảnh Lâu còn có ba bốn nữ nhân mặc quần áo mỏng manh đứng bên ngoài cười cười nói nói:
“Ai nha vương gia, lâu lắm không có đến đây nha”
Lạc Uyển Nhi lúc này giật mình khi thấy ba nam nhân đang tiến vào trong Tiên Cảnh Lâu. Nam nhân y phục màu trắng kia đột nhiên hướng mắt lạnh băng đến phía nàng nhìn một lúc rồi tiến vào
Lạc Uyển Nhi lúc này mới cảm thấy may mắn, may mắn lúc ra ngoài nàng đã cải trang thành nam nhân, nếu không suýt chút nữa là bị Đông Phương Cửu Phong phát hiện rồi. Sống lưng đột nhiên lạnh toát, nàng vội vàng tìm ngay một hiệu cầm đồ tiến vào:
“Ông chủ, vật này người xem đáng giá bao nhiêu”
Ông chủ của hiệu cầm đồ nhìn qua khoảng năm mươi ba, là một lão nhân cao gầy. Ánh mắt sắc sảo đánh giá, nhìn về chiếc bình cổ đặt trên bàn. Ông ta lại nở nụ cười: “Vị công tử này, đây chính là cống phẩm của nam triều. Ta trả ngươi năm mươi lượng bạc trắng”
Lạc Uyên Nhi nghe ông chủ cửa tiệm nói vậy, khóe môi giật giật nói không thành câu: “Năm…năm mươi lượng bạc trắng”
Ông chủ cầm đồ thấy Lạc Uyển Nhi như vậy lại cứ nghĩ nàng vẫn còn chê ít. Ông ta cũng không muốn làm mất đi báu vậy như thế này liền không ngại nâng giá: “Vậy bảy mươi lượng bạc trắng ngươi thấy thế nào”
Lạc Uyển Nhi nghe lão nhân trước mặt trả giá cao như vậy, vội vàng trả lời: “Được. Ông chủ ở đây có cái nào như cái bình này không. Ta chỉ cần một cái giả, giá rẻ thôi”
“Có, ta tặng ngươi cái bình này. Sau này có vật gì quý giá hãy đến cửa tiệm của ta” Ông chủ cửa tiệm vừa nói, vừa hoan hỉ đưa cho nàng một cái bình y hệt cái lúc nãy. Nhìn qua cũng không có phát hiện được chiếc bình này là giả. Lạc Uyển Nhi rất vui vẻ đón nhận chiếc bình cười ha ha nói: “Cám ơn, sau này ta sẽ thường xuyên lui đến tiệm”
Lạc Uyển Nhi rời khỏi cửa tiệm, không hề nghĩ rằng cái bình nhỏ như vậy lại đáng giá đến bảy mươi lượng bạc trắng. Cầm ngân phiếu ở trong tay nàng vẫn không tin đây là sự thật. Đang tính quay trở lại vương phủ thì lại nghĩ hiếm khí được ra ngoài chi bằng dạo chơi cổ đại một lúc.
Người ta nói nếu đến cổ đại, thì không thể bỏ lỡ ba nơi. Thứ nhất là hoàng cung. Thứ hai là sòng bạc. Cái thứ ba tất nhiên chính là kĩ viện. Hoàng cung bây giờ chắc chắn không thể đến. Nàng cũng không phải là người giỏi cờ bạc. Tiện đây đang nữ cải nam trang chi bằng tiến đến kĩ viện xem có cái gì.
“Tiên Cảnh Lâu chính là kĩ viện độc nhất ở kinh thành. Đã là người dân của Nhật Quang Quốc không biết hoàng thượng tên gì cũng không thể không nghe danh Tiên Cảnh Lâu. Nam nhân đến đây tất nhiên là hưởng khoái lạc. Nữ nhân đến đây tất nhiên để tìm chồng. Thuận là nam nhân cả đời chỉ hận nhất không được vào Tiên Cảnh Lâu, thuận là nữ nhân cả đời chỉ hận nhất không thể phá sập Tiên Cảnh Lâu này”. Lạc Uyển Nhi miệng méo xệch nghe một tiểu bé trai ba tuổi đang giới thiệu Tiên Cảnh Lâu. Trong lòng cảm thán. Không đến nỗi nổi danh như vậy chứ
Trước lời quảng cáo đó. Lạc Uyển Nhi cũng quên mất Đông Phương Cửu Phong cũng ở trong đó, nàng liền chỉnh lại đầu tóc oanh oanh liệt liệt tiến vào.
Nữ nhân trong Tiên Cảnh Lâu thấy nàng một dạng tuấn tú, quần áo chỉnh tề. Trước khi đi đến Tiên Cảnh Lâu này nàng có đến phòng của Đông Phương Cửu Phong lấy trộm một miếng ngọc bội của hắn tùy tiện đeo trên người, không nghĩ đây lại chính là ngọc bội đại biểu cho thân phận vương gia cao quý. Có lẽ các cô nương trong Tiên Cảnh Lầu nhận ra miếng ngọc bội trên người của nàng, đều từng người, từng người một đi đến phía nàng chào đón như là rất thân quen
“Ai nha vương gia, người là lần đầu tiên đến đây sao”. Một nữ tử nhìn qua khoảng mười tám tuổi, eo thon, da trắng. Tiến đến phía nàng buông lời nói
“Vương gia ta gọi là Tình Nhi”. Nữ nhân áo hồng tiến về phía nàng cười nói
Nàng tuy là một nữ nhân, nhưng thấy các mỹ nhân ở đây nhiệt tình như vậy. Cũng cười sảng khoái, trầm giọng nói: “Ha ha, ta là lần đầu tiên đến đây mong các vị cô nương chỉ bảo”
“Vương gia mời người đi vào trong”. Nữ nhân áo vàng, mày liễu, môi son. Tiến phía nàng chỉ đường.
Lạc Uyển Nhi sau khi tiến vào mới thấy tiểu bé trai kia lời nói quả thật không ngoa. Nơi đây các vị cô nương quả thật rất đẹp. Người nào cũng chỉ có mười chín đôi mươi. Nàng tùy tiện ngồi xuống một bàn trống xem ca hát. Bỗng nhiên một nữ nhân thân hình mập mạp, đậm mùi son phấn tiến về phía nàng cười cười nói nói:
“Vị đại gia này là lần đầu đến Tiên Cảnh Lâu sao”
Lạc Uyển Nhi làm ra dáng vẻ của một nam nhân trầm giọng cười nói: “Đúng vậy, ta là đến lần đầu”
Ma ma nhìn qua nàng trong lòng thầm đánh giá. Vị công tử này khôi ngô tuấn tú bên hông còn có đeo ngọc bội vương gia. Chắc chắn chính là một vị vương công quý tộc: “Vậy người có thể chọn một cô nương đến hầu hạ người. Đêm nay có cô nương Châu Nhi mới đến ngày hôm qua. Đảm bảo xinh đẹp yêu kiều. Không làm người thất vọng”
Lạc Uyển Nhi cũng không định đến phòng của vị cô nương Châu Nhi gì gì đó nhưng do vị ma ma kia quá là dẻo miệng. Khiến cho nàng không cách nào từ chối được. Trong lòng lại chua xót lăm mươi lượng bạc trắng bỗng chốc không cánh mà bay
“Ai nha vương gia, lâu lắm không có đến đây nha”
Lạc Uyển Nhi lúc này giật mình khi thấy ba nam nhân đang tiến vào trong Tiên Cảnh Lâu. Nam nhân y phục màu trắng kia đột nhiên hướng mắt lạnh băng đến phía nàng nhìn một lúc rồi tiến vào
Lạc Uyển Nhi lúc này mới cảm thấy may mắn, may mắn lúc ra ngoài nàng đã cải trang thành nam nhân, nếu không suýt chút nữa là bị Đông Phương Cửu Phong phát hiện rồi. Sống lưng đột nhiên lạnh toát, nàng vội vàng tìm ngay một hiệu cầm đồ tiến vào:
“Ông chủ, vật này người xem đáng giá bao nhiêu”
Ông chủ của hiệu cầm đồ nhìn qua khoảng năm mươi ba, là một lão nhân cao gầy. Ánh mắt sắc sảo đánh giá, nhìn về chiếc bình cổ đặt trên bàn. Ông ta lại nở nụ cười: “Vị công tử này, đây chính là cống phẩm của nam triều. Ta trả ngươi năm mươi lượng bạc trắng”
Lạc Uyên Nhi nghe ông chủ cửa tiệm nói vậy, khóe môi giật giật nói không thành câu: “Năm…năm mươi lượng bạc trắng”
Ông chủ cầm đồ thấy Lạc Uyển Nhi như vậy lại cứ nghĩ nàng vẫn còn chê ít. Ông ta cũng không muốn làm mất đi báu vậy như thế này liền không ngại nâng giá: “Vậy bảy mươi lượng bạc trắng ngươi thấy thế nào”
Lạc Uyển Nhi nghe lão nhân trước mặt trả giá cao như vậy, vội vàng trả lời: “Được. Ông chủ ở đây có cái nào như cái bình này không. Ta chỉ cần một cái giả, giá rẻ thôi”
“Có, ta tặng ngươi cái bình này. Sau này có vật gì quý giá hãy đến cửa tiệm của ta” Ông chủ cửa tiệm vừa nói, vừa hoan hỉ đưa cho nàng một cái bình y hệt cái lúc nãy. Nhìn qua cũng không có phát hiện được chiếc bình này là giả. Lạc Uyển Nhi rất vui vẻ đón nhận chiếc bình cười ha ha nói: “Cám ơn, sau này ta sẽ thường xuyên lui đến tiệm”
Lạc Uyển Nhi rời khỏi cửa tiệm, không hề nghĩ rằng cái bình nhỏ như vậy lại đáng giá đến bảy mươi lượng bạc trắng. Cầm ngân phiếu ở trong tay nàng vẫn không tin đây là sự thật. Đang tính quay trở lại vương phủ thì lại nghĩ hiếm khí được ra ngoài chi bằng dạo chơi cổ đại một lúc.
Người ta nói nếu đến cổ đại, thì không thể bỏ lỡ ba nơi. Thứ nhất là hoàng cung. Thứ hai là sòng bạc. Cái thứ ba tất nhiên chính là kĩ viện. Hoàng cung bây giờ chắc chắn không thể đến. Nàng cũng không phải là người giỏi cờ bạc. Tiện đây đang nữ cải nam trang chi bằng tiến đến kĩ viện xem có cái gì.
“Tiên Cảnh Lâu chính là kĩ viện độc nhất ở kinh thành. Đã là người dân của Nhật Quang Quốc không biết hoàng thượng tên gì cũng không thể không nghe danh Tiên Cảnh Lâu. Nam nhân đến đây tất nhiên là hưởng khoái lạc. Nữ nhân đến đây tất nhiên để tìm chồng. Thuận là nam nhân cả đời chỉ hận nhất không được vào Tiên Cảnh Lâu, thuận là nữ nhân cả đời chỉ hận nhất không thể phá sập Tiên Cảnh Lâu này”. Lạc Uyển Nhi miệng méo xệch nghe một tiểu bé trai ba tuổi đang giới thiệu Tiên Cảnh Lâu. Trong lòng cảm thán. Không đến nỗi nổi danh như vậy chứ
Trước lời quảng cáo đó. Lạc Uyển Nhi cũng quên mất Đông Phương Cửu Phong cũng ở trong đó, nàng liền chỉnh lại đầu tóc oanh oanh liệt liệt tiến vào.
Nữ nhân trong Tiên Cảnh Lâu thấy nàng một dạng tuấn tú, quần áo chỉnh tề. Trước khi đi đến Tiên Cảnh Lâu này nàng có đến phòng của Đông Phương Cửu Phong lấy trộm một miếng ngọc bội của hắn tùy tiện đeo trên người, không nghĩ đây lại chính là ngọc bội đại biểu cho thân phận vương gia cao quý. Có lẽ các cô nương trong Tiên Cảnh Lầu nhận ra miếng ngọc bội trên người của nàng, đều từng người, từng người một đi đến phía nàng chào đón như là rất thân quen
“Ai nha vương gia, người là lần đầu tiên đến đây sao”. Một nữ tử nhìn qua khoảng mười tám tuổi, eo thon, da trắng. Tiến đến phía nàng buông lời nói
“Vương gia ta gọi là Tình Nhi”. Nữ nhân áo hồng tiến về phía nàng cười nói
Nàng tuy là một nữ nhân, nhưng thấy các mỹ nhân ở đây nhiệt tình như vậy. Cũng cười sảng khoái, trầm giọng nói: “Ha ha, ta là lần đầu tiên đến đây mong các vị cô nương chỉ bảo”
“Vương gia mời người đi vào trong”. Nữ nhân áo vàng, mày liễu, môi son. Tiến phía nàng chỉ đường.
Lạc Uyển Nhi sau khi tiến vào mới thấy tiểu bé trai kia lời nói quả thật không ngoa. Nơi đây các vị cô nương quả thật rất đẹp. Người nào cũng chỉ có mười chín đôi mươi. Nàng tùy tiện ngồi xuống một bàn trống xem ca hát. Bỗng nhiên một nữ nhân thân hình mập mạp, đậm mùi son phấn tiến về phía nàng cười cười nói nói:
“Vị đại gia này là lần đầu đến Tiên Cảnh Lâu sao”
Lạc Uyển Nhi làm ra dáng vẻ của một nam nhân trầm giọng cười nói: “Đúng vậy, ta là đến lần đầu”
Ma ma nhìn qua nàng trong lòng thầm đánh giá. Vị công tử này khôi ngô tuấn tú bên hông còn có đeo ngọc bội vương gia. Chắc chắn chính là một vị vương công quý tộc: “Vậy người có thể chọn một cô nương đến hầu hạ người. Đêm nay có cô nương Châu Nhi mới đến ngày hôm qua. Đảm bảo xinh đẹp yêu kiều. Không làm người thất vọng”
Lạc Uyển Nhi cũng không định đến phòng của vị cô nương Châu Nhi gì gì đó nhưng do vị ma ma kia quá là dẻo miệng. Khiến cho nàng không cách nào từ chối được. Trong lòng lại chua xót lăm mươi lượng bạc trắng bỗng chốc không cánh mà bay
/27
|