3.2
Lúc này trên kênh 【 thế giới 】 rất náo nhiệt.
【 hệ thống 】Người chơi Lãng Tử Long Tâm hoàn thành nhiệm vụ [Niết Bàn Trọng Sinh]. Người chơi Lãng tử Long Tâm đã Giác tỉnh.
【 hệ thống 】Thực lực người chơi Lãng Tử Long Tâm tăng 15 điểm, thành công lên cấp, xếp hạng thứ 10.
【 thế giới 】Cưỡi heo mẹ đụng dây điện: Chúc mừng Lãng Tử! Song hỉ lâm môn rồi, vừa rồi Ảnh Chi Long Ngâm có 3.14 chứ mấy.
Anh ta chính là người bạn cũng hệ với Lãng Tử Long Tâm mà Hiểu Hiểu nói, mà 3,14 là số pi π, cũng là cách nói hài.
【 thế giới 】Hiểu Hiểu: Heo mẹ, tên tiểu tử cậu chán sống rồi phải không?
【 thế giới 】Cưỡi heo mẹ đụng dây điện: Mẹ nó, mình không phải heo mẹ. Có là heo thì cũng phải là heo đực.
Nói xong còn đọc “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử [1], sau sẽ đến ngươi”.
【 thế giới 】Hiểu Hiểu: Mình sẽ cho cậu biết là đến lượt ai. Đi! Đi PK!
……
【 thế giới 】Nghê Thường: Ông xã, anh thật giỏi.
【 thế giới 】Lãng Tử Long Tâm: bà xã, cảm ơn em đã ủng hộ anh. Chỉ khi ở chung một chỗ với em, anh mới có cảm giác thành công.
【 thế giới 】Nghê Thường: Ông xã, ..... Lời này sao lại nói ở trong trò chơi.
Thấy vậy, Tô Uyển thấy tức giận. Nghĩ thầm: Ngươi được đấy hồ ly tinh, giả bộ mà nói những điều này! Rõ ràng là đang khoe khoang. Nghĩ đến hồ ly tinh này không biết chuyện cô đang chơi trò này. Hừ, chờ đến khi cấp bậc của cô cao! Đến lúc đó, he he...Dám trêu vào Tô Uyển ta, bà cô đây sẽ cho ngươi biết thế nào là một lần sai lầm hối hận mãi mãi.
“Mẹ nó, nghe mình nói này Hiểu Hiểu, hai người này thật ân ái. Cậu hãy mình khiến cho hai kẻ đó chết không có chỗ chôn, ..... Hahahahahaha....”
Lúc này, oán khí nổi lên khắp người Tô Uyển, Hiểu Hiểu bị dọa đến run rẩy: “Cậu ở đây rống cái gì? Chờ đến khi gặp bọn họ cậu xông lên chém chết đi. Người ta nói câu gì nhỉ? À, “Nếu muốn giải mối hận trong lòng, hãy rút kiếm ra chém kẻ thù”. Hiểu Hiểu nói
“Ặc, mình mới có mấy cấp, làm sao có thể tiêu diệt được bọn họ, cậu nghĩ mình vẫn là đại thần ở [Phong Vân] à?” Tô Uyển tức giận nói “Bản tiểu thư vừa mới chơi trò này, ngay cả hồ ly tinh yếu như thế mình còn đánh không lại! Mình cầm một nhân vật sắp chuyển chức đánh cùng một nhân vật đã Giác tỉnh, đó không phải là hành vi tự sát vì tình à?”
“Mình nói này, sao cậu không ngốc thêm chút nữa? Ai bắt cậu quang minh chính đại đánh đâu, cậu đánh không được thì mình đi ám sát “Minh thương dễ đánh, ám tiễn khó phòng” [2]. Chả lẽ cậu không biết đạo lý đó sao.... Hừ, mình không tin Lãng Tử Long Tâm có thể bảo vệ con hồ ly tinh đó 25 giờ một ngày. Chắc chắn sẽ có lúc sơ hở...hì hì...” Hiểu Hiểu cười nham hiểm.
“Nói vậy cũng đúng, mình đã có biện pháp.... Đến lúc đó chúng ta sẽ nhìn hồ ly tinh khóc”. Nói xong, hai người cùng cười gian, khí thế rất mạnh mẽ.
Nhưng mà sau khi cười gian —— “Hiểu Hiểu, cậu nói xem rốt cuộc thì mình kém hồ ly tinh ở chỗ nào?” Bỗng nhiên Tô Uyển hỏi.
“Ặc, mình cũng chưa nhìn thấy cô ta nên cũng không biết!” Hiểu Hiểu bất đắc dĩ bĩu môi “Có thể là hồ ly tinh có vóc dáng rất tốt, làm cho người ta cảm thấy vóc người của cậu giống sân bay, về sau ôm không phân biệt được trước ngực và sau lưng thì sao?”
“Mẹ nó, Diệp Hiểu Vũ, cậu tiếp tay cho người ngoài!” Tô Uyển vỗ bàn một cái, đem cái ghế dịch chuyển về phía sau, nói: “Ánh mắt nào của cậu nhìn thấy mình giống sân bay?” Mẹ nó, cho dù nhu thế, cô ấy, cô ấy, cô ấy cũng không thể nói như vậy được.
“Haha, không có không có ..... Cậu không phải sân bay hả? Phải không?” Hiểu Hiểu tranh thủ thời gian giải thích, nói xong còn hướng Tô Uyển nhíu mày: “Nhìn giống đồng bằng hơn O(∩_∩)O hahaha”
“Diệp Hiểu Vũ, có phải cậu cảm thấy rất chán không, sau này cần chút chuyện kích thích à?” Tô Uyển dừng một chút nói tiếp “Mình xem cậu thật giống ‘Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, sau này sẽ đến lượt ngươi’! Tiếp chiêu!” Nói xong, Tô Uyển nhào về hướng Hiểu Hiểu, hai người đánh nhau ....
Một lúc sau, Hiểu Hiểu nói: “Được rồi, mình chỉ đùa thôi.... Mệt chết đi được, mau tắm rồi đi ngủ! Mai còn phải đi chụp ảnh ....!”
“Hừ, muốn chuyển đề tài phải không?” Nói xong, Tô Uyển khoát tay, “Nếu vậy, tạm thời mình sẽ bỏ qua cho cậu” Cuối cùng còn cúi nhìn nhìn dáng người của mình. Tốt xấu gì cô cũng là cup B mà, cũng không phải là cup A sân bay. Cứ như vậy, hai người cái nhau ầm ĩ rồi đi ngủ.
********
Buổi sáng ngày hôm sau cũng không có tiết, nên hai người ngủ đến khi mặt trời chiếu mông mới dậy. Nhưng mà buổi chiều, trước khi nghỉ hè còn phải học môn cuối cùng, môn học tự chọn, môn [chế tác FLASH trò chơi] (nhà trường rất không biết nghĩ, mở môn học này ở cuối học kì, khiến mọi người không lắng nghe bài học). Sau đó là phần Hiểu Hiểu mong đợi nhất, COSPLAY.
Vì không có chuyện gì nhiều lắm, vì vậy, Hiểu Hiểu đã nhờ Diệp Tử, muốn anh ấy làm nhiếp ảnh gia, chụp ảnh COSPLAY cho mình và Tô Uyển, sau đó đăng lên trang chủ. Về phần trang phục, Diệp Tử cũng đã giải quyết —— sáng sớm đã vào Anime club mượn đồ. Ai, hẳn nào đến cả cô gái như Hiểu Hiểu cũng bị anh ta thu phục.
Ngồi ở lớp học máy tính, nghe Hiểu Hiểu nói lớp này rất tốt. Sau một khắc, cửa lớp học mở ra,một bóng dáng màu trắng đạp cửa đi vào, hấp dẫn hoàn toàn cái nhìn của Tô Uyển.
Nhìn thấy đầu tiên đó là một dung nhan tuyệt mỹ, lông mài dài nhỏ hơi cong, đôi mắt hẹp dài trong trẻo mà lạnh lùng, cái mũi thẳng băng làm cho ngũ quan thêm sinh động, mà cánh môi xinh đẹp có màu sắc cũng rất tự nhiên, làn da trắng như tuyết, nhìn mê người đến nỗi Tô Uyển dừng lại tất cả động tác, không dời mắt được cũng quên hô hấp.
Phong cách lạnh lùng, thần thái cao ngạo, dung nhan lại càng khuynh thành, vừa giống như hoa lan ưu nhã vừa giống như mẫu đơn cao quý, phong thái tuyệt mỹ không người nào có. (Ốc: Tỷ tả người đẹp cung đình ngày xưa à @@~)
Định đứng lên đến gần, không ngờ lại gây nên sự tình xấu hổ! Cô bị vấp cái bàn!
[1] Trích trong bài thơ “Quá Linh Đinh Dương” của Văn Thiên Trường
Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh
Can qua lưu lạc tứ châu tinh
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ
Thân thế phù trầm vũ đả bình
Hoảng khủng than đầu thuyết hoàng khủng
Linh đinh dương lý thán linh đinh
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Dịch nghĩa: Qua biển lênh đênh
Cay đắng do từ một sách kinh
Bốn năm quạnh quẽ cảnh đao binh
Bông tung gió: vỡ tan sông núi
Gió đập bèo chìm nổi kiếp mình
Ghềnh sợ hãi kể niềm sợ hãi
Biển lênh đênh than nỗi lênh đênh
Xưa nay hỏi có ai không chết?
Hãy để lòng son chiếu sử xanh.
[2] Minh thương dễ đánh, ám tiễn khó phòng: nghĩa là Ngọn thương ngoài ánh sáng dễ tránh, mũi tên trong bóng tối khó phòng. Nôm na là đánh thẳng thì tránh được còn đánh lén thì khó tránh
/58
|