(1)Mục Úc và Tô Uyển: Chuyện cũ ngày còn nhỏ
Đó là lúc ở trên Sơ Tam. Vào ngày lễ Giáng Sinh hôm đó, bởi vì Diệp Hiểu Vũ nhà anh với ông chủ của một công ty nào đấy muốn bàn chuyện làm ăn, cho nên, vì Diệp đại tiểu thư là người thừa kế tương lai, đương nhiên phải tới hiện trường để nghe xem thế nào. Vì thế, vào ngày nào đó, Tô Uyển chậm rãi đi về nhà.
Trời hơi lạnh, mưa còn rơi lác đác (Mùa đông cũng chưa có tuyết rơi, chỉ có mưa, lạnh muốn chết ~) Dọc theo đường đi Tô Uyển luôn luôn bỏ tay vào trong túi áo lớn, nói kiểu gì cũng không chịu lấy ra.
Đó là lúc đi từ nhà đến công viên cách đó không xa, từ xa xa cô đã có thể thấy một bóng dáng thon dài không biết đang làm gì ở đấy. Sự hiếu kỳ trong lòng Tô Uyển khiến cô từ từ đến gần vật thể không rõ kia.
À... Hóa ra là một người... Tô Uyển đi đến phía sau người đó, từ từ đánh giá bóng lưng người trước mặt. Dáng người không tệ! Trong lòng Tô Uyển nhận xét. Không có cách nào khác, người trước mắt có mái tóc như thác nước, nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ dài qua vai một chút, nhưng kết hợp với dáng người thon dài cao ngất của anh thì trong lúc nhất thời lại bị nhầm lẫn giới tính.
Đúng lúc này thì người đó quay đầu lại, Tô Uyển hoàn toàn ngây ngẩn. Nguyên nhân là vì Tô Uyển vốn nghĩ nếu người đó xoay người lại thì cô sẽ biết được giới tính, nhưng kết quả lại vô cùng thất vọng, không những thế ý thức về giới tính lại càng thêm mơ hồ, còn về một lý do khác đó là hai giọt nước mắt trên gương mặt này rất dễ nhìn.
Tuy rằng trời đang đổ mưa, nhưng Tô Uyển dám khẳng định người này đang khóc. Không để tâm đến phản kháng của anh mà cầm lấy tay anh kéo đến ghế tựa ở công viên, hơn nữa tự nhiên lại nói rất nhiều.
Bởi vì lời nói của Tô Uyển rất khác biệt, khi thì châm chọc khi thì lại khích lệ, khiến cho sắc mặt đối phương thay đổi liên tục. Nhưng cuối cùng cô gái nhỏ chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: Không thử sống sót sẽ vĩnh viễn không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra. Đồng ý với tôi, đừng dễ dàng nói buông tay.
Đúng vậy, lúc vừa mới tiếp cận từ phía sau, Tô Uyển đã thấy được trên tay anh ta đang cầm một gói bột phấn màu trắng to. Nhìn dáng vẻ của anh ta hoàn toàn không giống như một kẻ nghiện thuốc, nếu như vậy thì bột phấn này có khả năng là thạch tín rồi... Tuy rằng hiếm thấy phương thức tự sát như thế này, nhưng mà ở thời trung cổ thì có rất nhiều cô gái vì muốn làn da trở nên trắng đẹp đều ăn thạch tín mà chết, cho nên cũng không thể loại bỏ khả năng như vậy...
Đương nhiên không phải nói người này chắc chắn sẽ ăn thạch tín, nhưng Tô Uyển luôn tin tưởng vào một câu nói: Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không được dễ dàng buông xuôi, đối với tính mạng của chính mình thì lại càng không. Bởi vì cô biết, nếu tự sát thì không thể lên Thiên Đường được.
Anh xem, đến cả dũng khí để chết anh cũng có, vậy thì làm sao lại không có dũng khí để sống tiếp? Có thể tôi thật lắm chuyện nhưng (nhỏ giọng nói) quả thật rất lắm chuyện...Có điều tôi muốn nói với anh rằng tính mạng là nguồn gốc phấn đấu của một con người: Dù cho, anh có được cả thế giới nhưng mất tính mạng thì tất cả cũng không còn quan trọng nữa, hiểu không? Như trong truyền thuyết có câu 'núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun' ~
Nói xong, Tô Uyển còn lộ ra một nụ cười xin lỗi thật tươi, không ngờ cô cũng có thể nói những lời lừa gạt người như thế này, sau này mà học về marketing thì chắc chắn sẽ rất tốt. Suy nghĩ như vậy quả thật là rất có đạo lý, trong lòng Tô Uyển không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng mà vuốt cằm. Kết quả tay cô lại đột nhiên bị người đó giữ chặt, quả thật là dọa cô muốn nhảy dựng lên.
Anh, anh muốn làm gì? Tô Uyển ngập ngừng hỏi.
Thưa tiểu thư thiên sứ cao quý, cảm ơn cô đã cứu vớt tôi trở về từ trong tay Tử Thần. Để biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với cô, vui lòng nhận một nụ hôn tay của tôi. Nói xong, một nụ hôn đúng kiểu phương Tây được đặt lên tay cô khiến cho Tô Uyển lập tức sững sờ, đến khi người đẹp kia rời đi rất lâu rồi cũng không hay biết. Nhưng cô biết, chỉ cần có duyên thì nhất định sẽ gặp! Cô tin là như vậy.
Đó là lúc ở trên Sơ Tam. Vào ngày lễ Giáng Sinh hôm đó, bởi vì Diệp Hiểu Vũ nhà anh với ông chủ của một công ty nào đấy muốn bàn chuyện làm ăn, cho nên, vì Diệp đại tiểu thư là người thừa kế tương lai, đương nhiên phải tới hiện trường để nghe xem thế nào. Vì thế, vào ngày nào đó, Tô Uyển chậm rãi đi về nhà.
Trời hơi lạnh, mưa còn rơi lác đác (Mùa đông cũng chưa có tuyết rơi, chỉ có mưa, lạnh muốn chết ~) Dọc theo đường đi Tô Uyển luôn luôn bỏ tay vào trong túi áo lớn, nói kiểu gì cũng không chịu lấy ra.
Đó là lúc đi từ nhà đến công viên cách đó không xa, từ xa xa cô đã có thể thấy một bóng dáng thon dài không biết đang làm gì ở đấy. Sự hiếu kỳ trong lòng Tô Uyển khiến cô từ từ đến gần vật thể không rõ kia.
À... Hóa ra là một người... Tô Uyển đi đến phía sau người đó, từ từ đánh giá bóng lưng người trước mặt. Dáng người không tệ! Trong lòng Tô Uyển nhận xét. Không có cách nào khác, người trước mắt có mái tóc như thác nước, nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ dài qua vai một chút, nhưng kết hợp với dáng người thon dài cao ngất của anh thì trong lúc nhất thời lại bị nhầm lẫn giới tính.
Đúng lúc này thì người đó quay đầu lại, Tô Uyển hoàn toàn ngây ngẩn. Nguyên nhân là vì Tô Uyển vốn nghĩ nếu người đó xoay người lại thì cô sẽ biết được giới tính, nhưng kết quả lại vô cùng thất vọng, không những thế ý thức về giới tính lại càng thêm mơ hồ, còn về một lý do khác đó là hai giọt nước mắt trên gương mặt này rất dễ nhìn.
Tuy rằng trời đang đổ mưa, nhưng Tô Uyển dám khẳng định người này đang khóc. Không để tâm đến phản kháng của anh mà cầm lấy tay anh kéo đến ghế tựa ở công viên, hơn nữa tự nhiên lại nói rất nhiều.
Bởi vì lời nói của Tô Uyển rất khác biệt, khi thì châm chọc khi thì lại khích lệ, khiến cho sắc mặt đối phương thay đổi liên tục. Nhưng cuối cùng cô gái nhỏ chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu: Không thử sống sót sẽ vĩnh viễn không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra. Đồng ý với tôi, đừng dễ dàng nói buông tay.
Đúng vậy, lúc vừa mới tiếp cận từ phía sau, Tô Uyển đã thấy được trên tay anh ta đang cầm một gói bột phấn màu trắng to. Nhìn dáng vẻ của anh ta hoàn toàn không giống như một kẻ nghiện thuốc, nếu như vậy thì bột phấn này có khả năng là thạch tín rồi... Tuy rằng hiếm thấy phương thức tự sát như thế này, nhưng mà ở thời trung cổ thì có rất nhiều cô gái vì muốn làn da trở nên trắng đẹp đều ăn thạch tín mà chết, cho nên cũng không thể loại bỏ khả năng như vậy...
Đương nhiên không phải nói người này chắc chắn sẽ ăn thạch tín, nhưng Tô Uyển luôn tin tưởng vào một câu nói: Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không được dễ dàng buông xuôi, đối với tính mạng của chính mình thì lại càng không. Bởi vì cô biết, nếu tự sát thì không thể lên Thiên Đường được.
Anh xem, đến cả dũng khí để chết anh cũng có, vậy thì làm sao lại không có dũng khí để sống tiếp? Có thể tôi thật lắm chuyện nhưng (nhỏ giọng nói) quả thật rất lắm chuyện...Có điều tôi muốn nói với anh rằng tính mạng là nguồn gốc phấn đấu của một con người: Dù cho, anh có được cả thế giới nhưng mất tính mạng thì tất cả cũng không còn quan trọng nữa, hiểu không? Như trong truyền thuyết có câu 'núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun' ~
Nói xong, Tô Uyển còn lộ ra một nụ cười xin lỗi thật tươi, không ngờ cô cũng có thể nói những lời lừa gạt người như thế này, sau này mà học về marketing thì chắc chắn sẽ rất tốt. Suy nghĩ như vậy quả thật là rất có đạo lý, trong lòng Tô Uyển không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng mà vuốt cằm. Kết quả tay cô lại đột nhiên bị người đó giữ chặt, quả thật là dọa cô muốn nhảy dựng lên.
Anh, anh muốn làm gì? Tô Uyển ngập ngừng hỏi.
Thưa tiểu thư thiên sứ cao quý, cảm ơn cô đã cứu vớt tôi trở về từ trong tay Tử Thần. Để biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với cô, vui lòng nhận một nụ hôn tay của tôi. Nói xong, một nụ hôn đúng kiểu phương Tây được đặt lên tay cô khiến cho Tô Uyển lập tức sững sờ, đến khi người đẹp kia rời đi rất lâu rồi cũng không hay biết. Nhưng cô biết, chỉ cần có duyên thì nhất định sẽ gặp! Cô tin là như vậy.
/58
|