Ba ngày sau Lạc Minh đích thân dẫn quân ra trận, đoàn người gồm ba mươi vạn đại quân, có thể xem như đây là trận chiến có quy mô nhất từ trước đến nay của Chu Quốc, quân đội hùng hậu chưa nói, ngay cả hoàng đế và vương gia cũng đích thân ra trận đã làm chấn động cả thiên hạ, từ trước giớ chưa có chuyện này xảy ra.
Hành quân suốt năm ngày rốt cuộc cũng đến được biên giới, quân đội đóng quân trong thành, còn nhóm người chủ chốt thì tiến vào dịch quán, vừa đến nơi đã nghe tin Lương tướng quân hai ngày trước bị phục kích, hiện đang trọng thương, nên quyết định đến xem ông ta trước, sẵn tiện để Phù Dung xác định nghi vấn của mình.
“thế nào” Lạc Minh ngồi nhìn Phù Dung cầm trên tay xác của côn trùng mà Lương tướng quân liều cả mạng mới có thể giết được một con, đã xem cả buổi vẫn không nói tiếng nào.
“thú vị nha, không ngờ ở đây lại có người biết sử dụng thứ đó” Phù Dung cười trả lời.
“Ngọc đệ, đệ biết thứ này sao” Triệu Bân có chút vui mừng, vậy thì chuyện được giải quyết rồi.
“ta biết, thứ này gọi là tử hồn”
“tử hồn, là gì” Lạc Thiên thắc mắc.
“là một loại cổ trùng, dùng kết hợp với cổ pháp”
“cổ pháp, cổ trùng, từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói qua những thứ này” Khương Tuấn lắc đầu, quả thật y đi nhiều nơi nhưng chưa từng nghe đến những thứ này bao giờ.
“các người có muốn nghe câu chuyện về nó không”
“tại hạ xin được lĩnh giáo” Khương Tuấn đối với thứ này quả thật bắt đầu nổi lên hứng thú.
“ngàm năm trước, có một thuật sư, đem lòng yêu một nữ nhân, vị cô nương này là con gái của một vị thành chủ, vốn đã có hôn ước trước, nhưng mà cô ta và thuật sư này lại thật lòng yêu nhau, nên hai người quyết định bỏ trốn cùng nhau, sau đó, vị thành chủ kia phát hiện, cho nên đã cho người đuổi theo, cô nương kia biết rõ, người có hôn ước với mình là kẻ có quyền thế, nếu mình bỏ đi, sẽ liên lụy đến người nhà, nên sau hai tháng ở cạnh người mình yêu, khi người nhà cô ta đuổi tới, cô ấy đã nhảy sông tự vẫn, thuật sư sau cái chết của người yêu rất đau lòng, nên đã dùng máu của mình, thực hiện huyết tế, tạo ra một loại cổ độc ngàn năm hiếm có, gọi là tử hồn, sau đó ông ta đã dùng chúng giết sạch cả thành trì đó, không một ai sống sót, chỉ trong một đêm, cả tòa thành chỉ còn lại là chết chóc, sau khi thuật sư chết đi, do tử hồn còn tồn tại, rất nhiều kẻ có dã tâm muốn lợi dụng nó, thực hiện mưu đồ của mình, cho nên đã xảy ra một cuộc tàn sát nhằm tranh giành tử hồn, có một vị cao tăng đắc đạo, vì không muốn sinh linh đồ thán, cho nên đã dùng công lực cả đời của mình phong ấn tử hồn, kể từ đó trở đi, tử hồn biến mất khỏi nhân gian, thật không ngờ mấy ngàn năm sau lại xuất hiện ở nơi này”
“theo ngươi nói vậy, có kẻ nào đó cũng biết về câu chuyện này, nên đã giải phong ấn cho tử hồn, và sử dụng chúng để đối phó Chuquốc” Lạc Minh hiểu ra vấn đề.
“đúng vậy”
“thế có cách nào hóa giải không” Triệu Bân hỏi.
“có, chính là dùng thuật tâm chú tạm thời khống chế tử hồn, sau đó thì tìm cho ra cái kẻ đang sử dụng chúng giết đi là xong”
“chẳng phải ngàn năm trước, thuật sư kia chết đi tử hồn vẫn còn tồn tại, tại sao bây giờ giết người sử dụng, nó lại biến mất” Lạc Thiên lại thắc mắc.
“thuật sư dùng máu của mình thực hiện huyết tế tạo ra tử hồn, cho nên tử hồn chính là con của ông ta, là một phần của ông ta, nhưng ông ta chết cũng không ảnh hưởng đến chúng, do ông ta đã mang linh hồn của mình kết hợp với chúng, ông ta chết nhưng hồn vẫn còn tồn tại, nên chúng mời không chết, còn kẻ bây giờ sử dụng, chỉ là tạm thời khống chế, dùng tánh mạng của mình thực hiện liên kết, nên hắn chết, tử hồn sẽ tự khắc biến mất mà thôi”
“thì ra là vậy” Lạc Thiên bây giờ đã hiểu rõ, trong lòng càng thêm phục Ngọc công tử này, y đúng là bát học đa tài mà, quả nhiên là một nhân tài.
“thế ngươi biết thuật tâm chú không” Lạc Minh hỏi nàng.
“chuyện nhỏ, thứ đó từ năm 5 tuổi ta đã học rồi”
“được, vậy ngươi tạm thời dùng thuật tâm chú ngăn cản tử hồn, còn về điều tra kẻ sử dụng thứ này cứ giao cho bọn ta”
“bọn ta, các ngươi định để mình ta làm à” Phù Dung có chút bất mãn, tại sao lại bắt mình ta làm hết a.
“ta giúp ngươi” Quân Hàn im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
“một mình ngươi không đủ, thêm hai người này nữa”vừa nói, nàng vừa chỉ Khương Tuấn và Lạc Thiên.
“bọn ta, tại sao”
“cận vệ của ta sẽ làm hộ pháp cho ta, trong lúc ta sử dụng thuật tâm chú, còn hai người một người là vương gia, một người là thương nhân, một kẻ có long khí của hoàng tộc, một kẻ có linh khí mang thương, sẽ khiến cho thuật tâm chú tăng thêm sức, khống chế tử hồn sẽ có hiệu quả hơn”
“thế thì ta giúp ngươi, hãy để hoàng đệ đi điều tra” Lạc Minh lên tiếng nói, không hiểu sao y không thích nhìn những nam nhân này đến gần tên kia, một cảm giác thật lạ mà, từ ngày quen biết tên này y không còn là y nữa rồi.
“không được, ngươi là hoàng đế, long khí của ngươi quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến mang thương khí của Khương Tuấn hai cái không cân xứng thuật tâm chú sẽ bị phản tác dụng ngay”
“nếu vậy thì cứ theo ý của ngươi đi” Lạc Minh bỏ cuộc, thế là mọi người bắt tay vào làm công việc của mình.
**************************
Vất vả cả đêm, rốt cuộc cũng thực hiện xong thuật tâm chú, Phù Dung vì dùng nhiều linh lực nên khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, đã trở về phòng ngủ một giấc thẳng đến trưa, nhưng thuật tâm chú rốt cuộc đã có hiệu lực, tử hồn quả nhiên đã bị khống chế, không còn cử động hay tấn công như trước nữa.
Trời đã ngã về chiều, lúc này Phù Dung mới thức dậy, từ từ mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là hình ảnh Quân Hàn đang ngồi cạnh giường chăm chú nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, và yêu thương.
“dậy rồi à, mau đi rửa mặt đi, ta giúp nàng dọn bữa, chắc nàng cũng đói lắm rồi” hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng nói đầy sủng nịnh.
(TT: ca này tấn công lẹ ghê, mới đây đã lợi dụng người ta rồi ;Tiểu yêu tinh: đúng đúng..huynh chơi ăn gian nha; Quân Hàn: *cười đến lạnh xương sống* hình như muội cảm thấy mình sống đủ lâu rồi hả?; tiểu yêu tinh *im re*)
“ưm” nàng nhẹ nhàng gật đầu, có người hầu hạ thật tốt a, sau đó xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.
“ăn nhiều một chút” Quân Hàn ngồi bên cạnh gắp rất nhiều thức ăn cho nàng, động tác rất dịu dàng,có trời mới biết, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời y hầu hạ người khác, và chỉ có nàng mới có tư cách này mà thôi.
“tên thật của nàng là gì”
“hả”
“ta nghĩ Ngọc Băng Tâm không phải tên thật của nàng, vậy tên thật của nàng là gì”
“à, Ngọc Phù Dung”
“Ngọc Phù Dung, Dung nhi”
“hả”
“khi không có ai, ta sẽ gọi nàng là Dung Nhi, được không”
“cái này hả, tùy huynh thôi, ta không có ý kiến”
“được, Dung Nhi ăn nhiều một chút đi, nàng cẩn phải tẩm bổ thêm, nàng rất gầy đó”
“cái gì chứ, đây là dáng chuẩn đấy, dáng của ta là dáng người mẫu, gầy đâu mà gầy”
“cái gì mà dáng ngươi mẫu, ta vẫn thấy gầy, ăn nhiều vào” hắn không để tâm, hắn chỉ biết nàng thật rất gầy, nên cần tẩm bổ thêm cho nàng.
Còn nàng thì đành bó tay thôi, không ăn chắc sẽ không yên với hắn đâu, đành nghẹn ngào ăn hết thức ăn hắn gấp cho.
***************************
Doanh trại Phổ quốc
“quốc sư như vậy là sao, tại sao tử hồn lại không tấn công nữa” quốc vương Phổ quốc Cát Tùng Nhĩ nói với giọng bực tức.
“xem ra bênChuquốc cũng có cao nhân am hiểu Vu thuật, người đó chắc hẳn đã dùng thuật tâm chú, không chế tử hồn” một lão nhân, tuổi độ năm mươi vuốt râu với bộ mặt đầy hứng thú.
“thế bây giờ phải làm sao”
“đại vương yên tâm, thuật tâm chú chỉ không chế được một thời gian thôi, khi nào nó hết hạn thì tử hồn sẽ hoạt động lại thôi”
“nếu vậy chúng ta phải chờ sao”
“cũng không bao lâu đâu, ngài không cần phải lo”
“nếu quốc sư đã nói vậy ta cũng an tâm”
Lão nhân cười bí hiểm, một nụ cười tràn ngập tò mò lẫn hứng thú, xem ra đối thủ trong đời ông ta đã xuất hiện rồi.
Hành quân suốt năm ngày rốt cuộc cũng đến được biên giới, quân đội đóng quân trong thành, còn nhóm người chủ chốt thì tiến vào dịch quán, vừa đến nơi đã nghe tin Lương tướng quân hai ngày trước bị phục kích, hiện đang trọng thương, nên quyết định đến xem ông ta trước, sẵn tiện để Phù Dung xác định nghi vấn của mình.
“thế nào” Lạc Minh ngồi nhìn Phù Dung cầm trên tay xác của côn trùng mà Lương tướng quân liều cả mạng mới có thể giết được một con, đã xem cả buổi vẫn không nói tiếng nào.
“thú vị nha, không ngờ ở đây lại có người biết sử dụng thứ đó” Phù Dung cười trả lời.
“Ngọc đệ, đệ biết thứ này sao” Triệu Bân có chút vui mừng, vậy thì chuyện được giải quyết rồi.
“ta biết, thứ này gọi là tử hồn”
“tử hồn, là gì” Lạc Thiên thắc mắc.
“là một loại cổ trùng, dùng kết hợp với cổ pháp”
“cổ pháp, cổ trùng, từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói qua những thứ này” Khương Tuấn lắc đầu, quả thật y đi nhiều nơi nhưng chưa từng nghe đến những thứ này bao giờ.
“các người có muốn nghe câu chuyện về nó không”
“tại hạ xin được lĩnh giáo” Khương Tuấn đối với thứ này quả thật bắt đầu nổi lên hứng thú.
“ngàm năm trước, có một thuật sư, đem lòng yêu một nữ nhân, vị cô nương này là con gái của một vị thành chủ, vốn đã có hôn ước trước, nhưng mà cô ta và thuật sư này lại thật lòng yêu nhau, nên hai người quyết định bỏ trốn cùng nhau, sau đó, vị thành chủ kia phát hiện, cho nên đã cho người đuổi theo, cô nương kia biết rõ, người có hôn ước với mình là kẻ có quyền thế, nếu mình bỏ đi, sẽ liên lụy đến người nhà, nên sau hai tháng ở cạnh người mình yêu, khi người nhà cô ta đuổi tới, cô ấy đã nhảy sông tự vẫn, thuật sư sau cái chết của người yêu rất đau lòng, nên đã dùng máu của mình, thực hiện huyết tế, tạo ra một loại cổ độc ngàn năm hiếm có, gọi là tử hồn, sau đó ông ta đã dùng chúng giết sạch cả thành trì đó, không một ai sống sót, chỉ trong một đêm, cả tòa thành chỉ còn lại là chết chóc, sau khi thuật sư chết đi, do tử hồn còn tồn tại, rất nhiều kẻ có dã tâm muốn lợi dụng nó, thực hiện mưu đồ của mình, cho nên đã xảy ra một cuộc tàn sát nhằm tranh giành tử hồn, có một vị cao tăng đắc đạo, vì không muốn sinh linh đồ thán, cho nên đã dùng công lực cả đời của mình phong ấn tử hồn, kể từ đó trở đi, tử hồn biến mất khỏi nhân gian, thật không ngờ mấy ngàn năm sau lại xuất hiện ở nơi này”
“theo ngươi nói vậy, có kẻ nào đó cũng biết về câu chuyện này, nên đã giải phong ấn cho tử hồn, và sử dụng chúng để đối phó Chuquốc” Lạc Minh hiểu ra vấn đề.
“đúng vậy”
“thế có cách nào hóa giải không” Triệu Bân hỏi.
“có, chính là dùng thuật tâm chú tạm thời khống chế tử hồn, sau đó thì tìm cho ra cái kẻ đang sử dụng chúng giết đi là xong”
“chẳng phải ngàn năm trước, thuật sư kia chết đi tử hồn vẫn còn tồn tại, tại sao bây giờ giết người sử dụng, nó lại biến mất” Lạc Thiên lại thắc mắc.
“thuật sư dùng máu của mình thực hiện huyết tế tạo ra tử hồn, cho nên tử hồn chính là con của ông ta, là một phần của ông ta, nhưng ông ta chết cũng không ảnh hưởng đến chúng, do ông ta đã mang linh hồn của mình kết hợp với chúng, ông ta chết nhưng hồn vẫn còn tồn tại, nên chúng mời không chết, còn kẻ bây giờ sử dụng, chỉ là tạm thời khống chế, dùng tánh mạng của mình thực hiện liên kết, nên hắn chết, tử hồn sẽ tự khắc biến mất mà thôi”
“thì ra là vậy” Lạc Thiên bây giờ đã hiểu rõ, trong lòng càng thêm phục Ngọc công tử này, y đúng là bát học đa tài mà, quả nhiên là một nhân tài.
“thế ngươi biết thuật tâm chú không” Lạc Minh hỏi nàng.
“chuyện nhỏ, thứ đó từ năm 5 tuổi ta đã học rồi”
“được, vậy ngươi tạm thời dùng thuật tâm chú ngăn cản tử hồn, còn về điều tra kẻ sử dụng thứ này cứ giao cho bọn ta”
“bọn ta, các ngươi định để mình ta làm à” Phù Dung có chút bất mãn, tại sao lại bắt mình ta làm hết a.
“ta giúp ngươi” Quân Hàn im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
“một mình ngươi không đủ, thêm hai người này nữa”vừa nói, nàng vừa chỉ Khương Tuấn và Lạc Thiên.
“bọn ta, tại sao”
“cận vệ của ta sẽ làm hộ pháp cho ta, trong lúc ta sử dụng thuật tâm chú, còn hai người một người là vương gia, một người là thương nhân, một kẻ có long khí của hoàng tộc, một kẻ có linh khí mang thương, sẽ khiến cho thuật tâm chú tăng thêm sức, khống chế tử hồn sẽ có hiệu quả hơn”
“thế thì ta giúp ngươi, hãy để hoàng đệ đi điều tra” Lạc Minh lên tiếng nói, không hiểu sao y không thích nhìn những nam nhân này đến gần tên kia, một cảm giác thật lạ mà, từ ngày quen biết tên này y không còn là y nữa rồi.
“không được, ngươi là hoàng đế, long khí của ngươi quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến mang thương khí của Khương Tuấn hai cái không cân xứng thuật tâm chú sẽ bị phản tác dụng ngay”
“nếu vậy thì cứ theo ý của ngươi đi” Lạc Minh bỏ cuộc, thế là mọi người bắt tay vào làm công việc của mình.
**************************
Vất vả cả đêm, rốt cuộc cũng thực hiện xong thuật tâm chú, Phù Dung vì dùng nhiều linh lực nên khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, đã trở về phòng ngủ một giấc thẳng đến trưa, nhưng thuật tâm chú rốt cuộc đã có hiệu lực, tử hồn quả nhiên đã bị khống chế, không còn cử động hay tấn công như trước nữa.
Trời đã ngã về chiều, lúc này Phù Dung mới thức dậy, từ từ mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là hình ảnh Quân Hàn đang ngồi cạnh giường chăm chú nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, và yêu thương.
“dậy rồi à, mau đi rửa mặt đi, ta giúp nàng dọn bữa, chắc nàng cũng đói lắm rồi” hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng nói đầy sủng nịnh.
(TT: ca này tấn công lẹ ghê, mới đây đã lợi dụng người ta rồi ;Tiểu yêu tinh: đúng đúng..huynh chơi ăn gian nha; Quân Hàn: *cười đến lạnh xương sống* hình như muội cảm thấy mình sống đủ lâu rồi hả?; tiểu yêu tinh *im re*)
“ưm” nàng nhẹ nhàng gật đầu, có người hầu hạ thật tốt a, sau đó xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.
“ăn nhiều một chút” Quân Hàn ngồi bên cạnh gắp rất nhiều thức ăn cho nàng, động tác rất dịu dàng,có trời mới biết, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời y hầu hạ người khác, và chỉ có nàng mới có tư cách này mà thôi.
“tên thật của nàng là gì”
“hả”
“ta nghĩ Ngọc Băng Tâm không phải tên thật của nàng, vậy tên thật của nàng là gì”
“à, Ngọc Phù Dung”
“Ngọc Phù Dung, Dung nhi”
“hả”
“khi không có ai, ta sẽ gọi nàng là Dung Nhi, được không”
“cái này hả, tùy huynh thôi, ta không có ý kiến”
“được, Dung Nhi ăn nhiều một chút đi, nàng cẩn phải tẩm bổ thêm, nàng rất gầy đó”
“cái gì chứ, đây là dáng chuẩn đấy, dáng của ta là dáng người mẫu, gầy đâu mà gầy”
“cái gì mà dáng ngươi mẫu, ta vẫn thấy gầy, ăn nhiều vào” hắn không để tâm, hắn chỉ biết nàng thật rất gầy, nên cần tẩm bổ thêm cho nàng.
Còn nàng thì đành bó tay thôi, không ăn chắc sẽ không yên với hắn đâu, đành nghẹn ngào ăn hết thức ăn hắn gấp cho.
***************************
Doanh trại Phổ quốc
“quốc sư như vậy là sao, tại sao tử hồn lại không tấn công nữa” quốc vương Phổ quốc Cát Tùng Nhĩ nói với giọng bực tức.
“xem ra bênChuquốc cũng có cao nhân am hiểu Vu thuật, người đó chắc hẳn đã dùng thuật tâm chú, không chế tử hồn” một lão nhân, tuổi độ năm mươi vuốt râu với bộ mặt đầy hứng thú.
“thế bây giờ phải làm sao”
“đại vương yên tâm, thuật tâm chú chỉ không chế được một thời gian thôi, khi nào nó hết hạn thì tử hồn sẽ hoạt động lại thôi”
“nếu vậy chúng ta phải chờ sao”
“cũng không bao lâu đâu, ngài không cần phải lo”
“nếu quốc sư đã nói vậy ta cũng an tâm”
Lão nhân cười bí hiểm, một nụ cười tràn ngập tò mò lẫn hứng thú, xem ra đối thủ trong đời ông ta đã xuất hiện rồi.
/60
|