Đêm tại vương phủ là một mảnh bình lặng, không có bất kỳ hoạt động nào. Dường như tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai bóng đen nhẹ nhàng lướt qua dãy hành lang dài, tiến đến một căn phòng, một ống trúc nhỏ ngay lập tức được đưa vào phòng, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã chìm vào im lặng do tác dụng của mê hương từ ống trúc kia thổi vào.
Hai bóng đen nhanh chóng mở cửa bước vào trong, bên trong phòng, hai nữ nhân, một đã ngã lên bàn nằm bất động, một còn lại thì lại ngã trên sàn nhà. Cả hai bây giờ có thể nói giống như hai con rối, mặc cho người khác muốn làm gì cũng được.
Một bóng đen phất tay, bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm một bóng đen nữa, theo sau bóng đen này là ba tên ăn mày, quần áo dơ bẩn, vô cùng hôi thối, ngoài ra còn có ba tên gia đinh, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, bóng đen vừa vào yên lặng gật đầu ra hiệu, sau đó cả ba bóng đen nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi họ còn không quên đóng cửa.
“AAAA”
Sáng sớm, cả vương phủ bị một tiếng la thất thanh làm thức tỉnh, mọi người đều theo hướng tiếng la thất thanh này mà chạy đến.
Sau đó tất cả mới nhận ra tiếng la đó xuất phát từ phòng của trắc phi Phan Thiên Như, vốn là thiên kim của Hình Bộ thị lang Phan Chính, muội muội của Thục quý phi, được gả vào vương phủ cũng được ba năm nay, lúc dầu vốn chỉ là thị thiếp, nhưng sau đó do ảnh hưởng của cha nàng ta, nên nàng ta mới có thể trở thành trắc phi của vương gia, vì việc này đã khiến tất cả thị thiếp còn lại trong phủ bất mãn, nhưng ai bảo họ lại không có thế lực nhà ngoại chống lưng như người ta, nên đành im lặng mà nhẫn nhịn.
Hôm nay mọi người lại nhìn thấy ‘chuyện vui’ này trong phòng của nàng ta, ai cũng không khỏi cười thầm trong bụng, đúng là quả báo mà, nàng ta từ trước đến giờ đều ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ, nên kiêu căng hống hách, không coi ai ra gì, bây giờ để xem nàng ta sẽ làm thế nào??? Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ xem kịch vui mà đứng nhìn.
Khi Lạc Thiên vừa bước vào phòng, thì chứng kiến cảnh tượng ‘vô cùng đặc sắc’, trên giường Phan Thiên như không mãnh vải che thân, đang nằm cùng ba tên gia đinh, ba tên này vốn là gia đinh tại phòng bếp trong phủ, tại đây cũng có vài người nhận ra họ, dưới đất, a hoàn của Phan Thiên Như thì còn tệ hại hơn, nàng ta đang nằm giữa ba tên ăn mày vô cùng hôi thối dơ bẩn.
“đem tất cả bọn họ giải vào địa lao cho ta” Lạc Thiên trầm giọng hạ lệnh, sau đó rời khỏi phòng.
Tất cả các thị thiếp còn lại thì đang cúi đầu cười vui mừng, những người khác còn đang ngở ngàng trước mọi chuyện, nên không hề ai chú ý đến vị vương gia vừa rời khỏi phòng kia, vì trên gương mặt y lúc nãy đã xuất hiện một nụ cười mỉa mai, âm lãnh.
‘Dám có ý định tổn thương đến Dung nhi của y, y sẽ khiến cho kẻ đó trả giá đại giới, biết thế nào là tư vị sống không bằng chết’, trong lòng Lạc Thiên vừa đi vừa suy nghĩ.
Khuất tại đằng xa, một bóng đen sau khi chứng kiến mọi chuyện thì lặng lẽ rời khỏi, mà không một ai hay biết về sự tồn tại của y.
Tại Tuyết Nguyệt trang viên.
“hắn thật sự làm vậy sao???” Phù Dung lên tiếng hỏi.
“vâng thưa tiểu thư, từ tối qua tới giờ, thuộc hạ luôn xem rất rõ, không bỏ sót bất cứ chuyện gì, hoàn toàn có thể khẳng định, ba hắc y gây ra mọi chuyện kia, chính là nhận lệnh từ Lạc Thiên thiếu gia” hắc y cung kính bẩm báo.
“ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi có thể ra ngoài” Phù Dung phất tay cho hắc y lui ra.
“thuộc hạ cáo lui” hắc y khom người hành lễ, sau đó rời khỏi.
Phù Dung ngồi trong phòng, trên gương mặt không hề che dấu, để lộ nụ cười ôn nhu, tràn ngập nhu tình, ‘tên tiểu tử ngốc này, không ngờ thủ đoạn của hắn cũng rất ‘tàn khốc’ nha’.
Hôm nay kinh thành hoàn toàn chấn động vì một chuyện, trắc phi của Đức thân vương bị phát hiện cùng ba tên gia đinh tư thông trên giường, a hoàn của nàng ta cùng lúc đó cũng bị bắt gặp đang làm chuyện đồi bại với ba tên ăn mày. Đức thân vương tức giận tống giam tất cả họ vào địa lao, Thục phi nương nương ỷ vào được sủng ái, ngay lúc hoàng thượng đang cùng đại thần nghị chính, ngang nhiên cùng Hình Bộ thị lang xông vào, cầu xin hoàng thượng điều tra rõ mọi chuyện, lấy lại công bằng cho trắc phi, nhưng Long nhan đại nộ, rõ ràng bị bắt gian tại giường còn khăng khăng chối cãi, Thục phi ngay lập tức bị giáng làm Quý nhân, Hình Bộ thị lang thì bị phạt bổng lộc ba năm.
Chuyện này đã khiến cho không ít kẻ cảm thấy vui vẻ, đa phần những người này đều là người đối chọi với nhà họ Phan.
Lúc này tại Khương phủ.
“thiếu gia, Giang lão gia mời thiếu gia đến giang phủ đàm chuyện” một gia đinh tiến vào thư phòng bẩm báo.
‘Hôm nay cũng nên giải quyết chuyện của Giang gia, vì để tránh cho Dung nhi tiếp tục hiểu lầm’, Khương Tuấn trầm ngân một lúc, thì cũng quyết định đi.
Nghĩ vậy, y lập tức bảo người chuẩn bị kiệu, sau đó lập tức lên đường đến Giang phủ. Nhưng y tuyệt không ngờ, chuyến đi lần này sẽ đem đến cho y hai chuyện rất bất ngờ.
Bên trong Tuyết Nguyệt trang viên
“cái gì??? Phụ tử họ dám làm thế sao???” Phù Dung sau khi nghe xong những lời thị vệ bẩm báo thì ngạc nhiên vô cùng.
“vâng thưa tiểu thư” thị vệ cung kính đáp lời.
“lập tức chuẩn bị ngựa, ta sẽ đi Giang phủ, nếu Quân thiếu gia hay mấy vị thiếu gia khác có đến đây, thì nói ta sẽ nhanh chóng trở về, không cần lo lắng” Phù Dung lập tức soay người căn dặn Ngọc quản gia.
“dạ tiểu thư” Ngọc quản gia vâng lệnh lập tức thi hành.
Lúc này, tại một căn phòng khác trong Giang phủ.
“nữ nhi, làm vậy có được không???” Giang Thụ lo lắng quay sang hỏi nữ nhi Giang Thu Thiền.
“cha, yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho con” Giang Thu Thiền ủy mị cười, sau đó mở cửa tiến vào trong tẩm phòng.
Giang Thụ cũng không nghĩ nhiều nữa, đã lỡ leo lên lưng cọp, ông đành liều vậy, cho nên đành im lặng xoay người rời khỏi.
Giang Thu Thiền tiến vào bên trong, chăm chú ngắm nhìn nam nhân giờ đây đang nằm bất lực trên giường, ngay từ năm nàng mười hai tuổi, sau khi nàng gặp hắn, thì nàng đã yêu mến hắn rồi, nàng đã thề, nàng nhất định phải có được hắn, nàng biết hắn là Thiên hạ đệ nhất phú thương, Khương Tuấn, Khương công tử, danh tiếng của hắn rất lớn, vì muốn trở thành nữ nhân của hắn, mà nàng đã chăm chỉ theo cha mình học làm ăn, hy vọng sau này có thể giúp đỡ hắn.
Thậm chí nàng còn không để ý đến danh tiết, bảo cha mình, tung tin đồn ra ngoài, rằng nàng sẽ gả cho hắn làm thiếp, nhưng thật không ngờ hắn lại từ chối tấm chân tình này của nàng, còn định phân rõ ranh giới với nàng, đã vậy nàng đành ra chiêu cuối rồi, cho nên hôm nay nàng mới bảo cha mới hắn đến đây, nàng biết hắn vì giải quyết chuyện tin đồn kia nhất định sẽ đến, nên nàng đã thừa cơ hạ xuân dược cực mạnh cùng một ít mê dược vào trà của hắn, nàng không tin sau khi hai người đã có da thịt chi thân, với danh tiếng của hắn, hắn lại không chịu lấy nàng.
Nghĩ đến đây Giang Thu Thiền từ từ tiến đến bên giường nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp áo trên người Khương Tuấn.
Hai bóng đen nhẹ nhàng lướt qua dãy hành lang dài, tiến đến một căn phòng, một ống trúc nhỏ ngay lập tức được đưa vào phòng, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã chìm vào im lặng do tác dụng của mê hương từ ống trúc kia thổi vào.
Hai bóng đen nhanh chóng mở cửa bước vào trong, bên trong phòng, hai nữ nhân, một đã ngã lên bàn nằm bất động, một còn lại thì lại ngã trên sàn nhà. Cả hai bây giờ có thể nói giống như hai con rối, mặc cho người khác muốn làm gì cũng được.
Một bóng đen phất tay, bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm một bóng đen nữa, theo sau bóng đen này là ba tên ăn mày, quần áo dơ bẩn, vô cùng hôi thối, ngoài ra còn có ba tên gia đinh, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, bóng đen vừa vào yên lặng gật đầu ra hiệu, sau đó cả ba bóng đen nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi đi họ còn không quên đóng cửa.
“AAAA”
Sáng sớm, cả vương phủ bị một tiếng la thất thanh làm thức tỉnh, mọi người đều theo hướng tiếng la thất thanh này mà chạy đến.
Sau đó tất cả mới nhận ra tiếng la đó xuất phát từ phòng của trắc phi Phan Thiên Như, vốn là thiên kim của Hình Bộ thị lang Phan Chính, muội muội của Thục quý phi, được gả vào vương phủ cũng được ba năm nay, lúc dầu vốn chỉ là thị thiếp, nhưng sau đó do ảnh hưởng của cha nàng ta, nên nàng ta mới có thể trở thành trắc phi của vương gia, vì việc này đã khiến tất cả thị thiếp còn lại trong phủ bất mãn, nhưng ai bảo họ lại không có thế lực nhà ngoại chống lưng như người ta, nên đành im lặng mà nhẫn nhịn.
Hôm nay mọi người lại nhìn thấy ‘chuyện vui’ này trong phòng của nàng ta, ai cũng không khỏi cười thầm trong bụng, đúng là quả báo mà, nàng ta từ trước đến giờ đều ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ, nên kiêu căng hống hách, không coi ai ra gì, bây giờ để xem nàng ta sẽ làm thế nào??? Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ xem kịch vui mà đứng nhìn.
Khi Lạc Thiên vừa bước vào phòng, thì chứng kiến cảnh tượng ‘vô cùng đặc sắc’, trên giường Phan Thiên như không mãnh vải che thân, đang nằm cùng ba tên gia đinh, ba tên này vốn là gia đinh tại phòng bếp trong phủ, tại đây cũng có vài người nhận ra họ, dưới đất, a hoàn của Phan Thiên Như thì còn tệ hại hơn, nàng ta đang nằm giữa ba tên ăn mày vô cùng hôi thối dơ bẩn.
“đem tất cả bọn họ giải vào địa lao cho ta” Lạc Thiên trầm giọng hạ lệnh, sau đó rời khỏi phòng.
Tất cả các thị thiếp còn lại thì đang cúi đầu cười vui mừng, những người khác còn đang ngở ngàng trước mọi chuyện, nên không hề ai chú ý đến vị vương gia vừa rời khỏi phòng kia, vì trên gương mặt y lúc nãy đã xuất hiện một nụ cười mỉa mai, âm lãnh.
‘Dám có ý định tổn thương đến Dung nhi của y, y sẽ khiến cho kẻ đó trả giá đại giới, biết thế nào là tư vị sống không bằng chết’, trong lòng Lạc Thiên vừa đi vừa suy nghĩ.
Khuất tại đằng xa, một bóng đen sau khi chứng kiến mọi chuyện thì lặng lẽ rời khỏi, mà không một ai hay biết về sự tồn tại của y.
Tại Tuyết Nguyệt trang viên.
“hắn thật sự làm vậy sao???” Phù Dung lên tiếng hỏi.
“vâng thưa tiểu thư, từ tối qua tới giờ, thuộc hạ luôn xem rất rõ, không bỏ sót bất cứ chuyện gì, hoàn toàn có thể khẳng định, ba hắc y gây ra mọi chuyện kia, chính là nhận lệnh từ Lạc Thiên thiếu gia” hắc y cung kính bẩm báo.
“ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, ngươi có thể ra ngoài” Phù Dung phất tay cho hắc y lui ra.
“thuộc hạ cáo lui” hắc y khom người hành lễ, sau đó rời khỏi.
Phù Dung ngồi trong phòng, trên gương mặt không hề che dấu, để lộ nụ cười ôn nhu, tràn ngập nhu tình, ‘tên tiểu tử ngốc này, không ngờ thủ đoạn của hắn cũng rất ‘tàn khốc’ nha’.
Hôm nay kinh thành hoàn toàn chấn động vì một chuyện, trắc phi của Đức thân vương bị phát hiện cùng ba tên gia đinh tư thông trên giường, a hoàn của nàng ta cùng lúc đó cũng bị bắt gặp đang làm chuyện đồi bại với ba tên ăn mày. Đức thân vương tức giận tống giam tất cả họ vào địa lao, Thục phi nương nương ỷ vào được sủng ái, ngay lúc hoàng thượng đang cùng đại thần nghị chính, ngang nhiên cùng Hình Bộ thị lang xông vào, cầu xin hoàng thượng điều tra rõ mọi chuyện, lấy lại công bằng cho trắc phi, nhưng Long nhan đại nộ, rõ ràng bị bắt gian tại giường còn khăng khăng chối cãi, Thục phi ngay lập tức bị giáng làm Quý nhân, Hình Bộ thị lang thì bị phạt bổng lộc ba năm.
Chuyện này đã khiến cho không ít kẻ cảm thấy vui vẻ, đa phần những người này đều là người đối chọi với nhà họ Phan.
Lúc này tại Khương phủ.
“thiếu gia, Giang lão gia mời thiếu gia đến giang phủ đàm chuyện” một gia đinh tiến vào thư phòng bẩm báo.
‘Hôm nay cũng nên giải quyết chuyện của Giang gia, vì để tránh cho Dung nhi tiếp tục hiểu lầm’, Khương Tuấn trầm ngân một lúc, thì cũng quyết định đi.
Nghĩ vậy, y lập tức bảo người chuẩn bị kiệu, sau đó lập tức lên đường đến Giang phủ. Nhưng y tuyệt không ngờ, chuyến đi lần này sẽ đem đến cho y hai chuyện rất bất ngờ.
Bên trong Tuyết Nguyệt trang viên
“cái gì??? Phụ tử họ dám làm thế sao???” Phù Dung sau khi nghe xong những lời thị vệ bẩm báo thì ngạc nhiên vô cùng.
“vâng thưa tiểu thư” thị vệ cung kính đáp lời.
“lập tức chuẩn bị ngựa, ta sẽ đi Giang phủ, nếu Quân thiếu gia hay mấy vị thiếu gia khác có đến đây, thì nói ta sẽ nhanh chóng trở về, không cần lo lắng” Phù Dung lập tức soay người căn dặn Ngọc quản gia.
“dạ tiểu thư” Ngọc quản gia vâng lệnh lập tức thi hành.
Lúc này, tại một căn phòng khác trong Giang phủ.
“nữ nhi, làm vậy có được không???” Giang Thụ lo lắng quay sang hỏi nữ nhi Giang Thu Thiền.
“cha, yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho con” Giang Thu Thiền ủy mị cười, sau đó mở cửa tiến vào trong tẩm phòng.
Giang Thụ cũng không nghĩ nhiều nữa, đã lỡ leo lên lưng cọp, ông đành liều vậy, cho nên đành im lặng xoay người rời khỏi.
Giang Thu Thiền tiến vào bên trong, chăm chú ngắm nhìn nam nhân giờ đây đang nằm bất lực trên giường, ngay từ năm nàng mười hai tuổi, sau khi nàng gặp hắn, thì nàng đã yêu mến hắn rồi, nàng đã thề, nàng nhất định phải có được hắn, nàng biết hắn là Thiên hạ đệ nhất phú thương, Khương Tuấn, Khương công tử, danh tiếng của hắn rất lớn, vì muốn trở thành nữ nhân của hắn, mà nàng đã chăm chỉ theo cha mình học làm ăn, hy vọng sau này có thể giúp đỡ hắn.
Thậm chí nàng còn không để ý đến danh tiết, bảo cha mình, tung tin đồn ra ngoài, rằng nàng sẽ gả cho hắn làm thiếp, nhưng thật không ngờ hắn lại từ chối tấm chân tình này của nàng, còn định phân rõ ranh giới với nàng, đã vậy nàng đành ra chiêu cuối rồi, cho nên hôm nay nàng mới bảo cha mới hắn đến đây, nàng biết hắn vì giải quyết chuyện tin đồn kia nhất định sẽ đến, nên nàng đã thừa cơ hạ xuân dược cực mạnh cùng một ít mê dược vào trà của hắn, nàng không tin sau khi hai người đã có da thịt chi thân, với danh tiếng của hắn, hắn lại không chịu lấy nàng.
Nghĩ đến đây Giang Thu Thiền từ từ tiến đến bên giường nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp áo trên người Khương Tuấn.
/60
|