Phù Dung nghe xong lời Thủy vu, không khỏi sửng người, nhất thời không nói được lời nào cho phải.
“ Tỷ tỷ, nhân duyên là do thiên định, có kiếp này, chưa chắc có kiếp sau. Dù chúng ta là con gái của Minh vương, nhưng tỷ cũng rõ, chúng ta vẫn cần chuyển thế đầu thai, tuân thủ quay tắc Tam giới, vì trong người chúng ta có một nửa dòng máu của con người. Cho nên, tỷ tỷ, hãy nắm bắt hạnh phúc kiếp này, đừng chần chờ, nếu bỏ lỡ ba người họ, tỷ sẽ hối hận đó. Muội biết là tỷ không thích chuyện thiên mệnh này. Nhưng tỷ có còn nhớ, tỷ đã từng thề, tuyệt sẽ không bỏ lỡ chuyện gì, hay làm chuyện gì khiến mình hối hận nữa, không phải sao??? ” Thủy Vu nói đến đây, không khỏi nhớ đến quá khứ đau buồn của Phù Dung, dù nàng quả thật không muốn khôi dậy nó, nhưng nàng lại không còn cách nào khác.
“ Ba người họ, đối với tỷ là thật lòng, tỷ có thể tạm thời không thể tiếp nhận, nhưng hãy cho họ thời gian chứng minh tình cảm của mình. Hãy học cách tìm hiểu họ, hãy thuận theo con tim mình mách bảo. Vì chỉ có như thế, tỷ mới không bỏ qua tình cảm tốt đẹp này ” Thủy Vu nhìn Phù Dung, than nhẹ, khuyên nhủ.
“ Tỷ tỷ, đừng làm chuyện khiến mình hối hận được không??? Đừng vì giận thiên mệnh, mà làm chuyện dại dột được không??? Muội không muốn sau này nhìn đến tỷ phải đau khổ, ân hận đâu ” cuối cùng Thủy Vu dùng hết tâm huyết của mình, đem tất cả gửi gắm vào một lời cầu xin.
Phù Dung nhìn Thủy Vu không nói, xoay người rời đi. Thủy Vu ngồi đó, nhìn theo bóng dáng của Phù Dung, nhưng cũng chỉ mỉm cười, mà không hề bức nàng.
………………
Phù Dung rời đi, trở về phòng, nói rõ muốn im lặng một mình. Nên mấy nam nhân cũng không ai làm phiền nàng.
Phù Dung một mình trong phòng, nhớ lại những lời Thủy Vu nói, không khỏi trầm mặt suy nghĩ.
‘ Một tình yêu chỉ dựa vào một bức họa, cùng một số chi tiết do muội muội của nữ tử đó kể lại, vậy mà trong lòng ba nam nhân kia vẫn hình thành được sao??? ’ Bất quá khi nghĩ đến thiên hạ này, không có chuyện gì là không thể, thì Phù Dung lại đem nghi vấn này gạt sang một bên.
Nàng cả đêm, cứ trở mình liên tục, không thể nào ngủ được, bởi vì những câu nói của Thủy Vu, cùng ánh mắt của ba nam nhân kia, cứ như thể hồn ma, đeo bám nàng suốt đêm, khiến nàng không tài nào chợp mắt được.
Nàng cứ như thế, mông lung suy nghĩ, ‘ liệu bản thân nàng, rồi có thể chấp nhận được ba người này không??? Rồi liệu nếu nàng bỏ lỡ, rồi có thể sẽ giống như Thủy Vu đã nói, rằng nàng sẽ hối hận về sau không??? ’.
Tất cả những vấn đề này, cứ như thế, theo Phù Dung, suốt đêm, mãi đến khi trời sáng, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, và mọi người đều đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mình nàng, thì Phù Dung vẫn chưa hề xuất hiện.
“ Kệ tỷ ấy đi, hiện giờ tỷ ấy đang cần thời gian suy nghĩ ” Thủy Vu thấy vậy, lắc đầu than nhẹ.
Mấy nam nhân nhìn nhau, nhất thời có chút nghi vấn, bất quá khi nghĩ kỹ đến nguyên nhân, thì họ cũng đã hoàn toàn có thể hiểu ra. Nên cũng đành im lặng.
Thật ra Thủy Vu cùng Phù Dung, đều không hề biết. Ngày hôm qua, khi hai tỷ muội trò chuyện, thì mấy nam nhân cũng đã có một cuộc đàm đạo riêng.
Nguyên nhân ư???.
Vì họ đã biết rõ, ba nam nhân còn lại của Phù Dung, rốt cuộc đã xuất hiện, vì thế họ quyết định nói rõ với nhau.
Bất quá điều khiến đám người Tư Đồ Cơ không ngờ là, năm người kia, lại dễ dàng chấp nhận họ đến vậy, mà không hề có chút phản đối.
Đối với việc này, trải qua Quân Hàn giải thích, họ rốt cuộc đã hiểu được ngọn nguồn. Bọn hắn làm vậy, chỉ vì không muốn nhìn đến Phù Dung khó xử, không muốn nhìn đến nàng đau lòng, hay vì cảm tình đối với họ, mà đưa ra lựa sai lầm về sau.
Lúc đầu đối với chuyện này, họ cũng không tài nào chấp nhận được, nhưng khi nghĩ đến, vì sự cố chấp của họ, mà khiến nữ nhân họ yêu đau lòng, khó xử, không biết làm sao cho phải, hay là đưa ra lựa chọn sai lầm, mà hối hận cả đời. Thì họ lại làm không được ép buộc nàng.
Vì thế họ mới quyết định, thà rằng cộng đồng chung hưởng, cũng không nguyện ý rời đi. Chấp nhận bên cạnh cùng nhau thủ hộ nàng, yêu thương nàng, sủng ái nàng. Cũng không chấp nhận chuyện vì lòng ích kỷ, muốn độc chiếm nàng, mà khiến nàng thương tâm khổ sở.
Khi đám người Tư Đồ Cơ nghe vậy, không khỏi thất thần hồi lâu, không nói được lời nào. Bất quá khi nghĩ đến lúc chính mình phát hiện đã yêu Phù Dung, cùng với chuyện nàng sẽ có tám vị phu quân, thì cũng hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mấy nam nhân.
Bọn họ nói không sai, yêu nàng, thì nên để nàng hạnh phúc, vui vẻ, khoái hoạt, đừng vì ích kỷ, cùng tư tâm chiếm hữu của bản thân, mà lại khiến nàng đau lòng, khổ sở. Đã vậy thì chi bằng cộng đồng cùng hưởng, chứ không nguyện buông tay đi. Làm như thế, dù là thật có chút khó chịu đau lòng, nhưng lại là đau lòng trong hạnh phúc, hơn nữa còn là hạnh phúc gấp bội, vả lại còn khiến nữ nhân mà mình yêu, càng vui vẻ, càng cao hứng, thậm chí càng yêu mình hơn, thì tội gì lại không làm cơ chứ???.
……………….
Đoàn người ngày hôm sau lại rời đi Phong Sa trấn, theo hướng Thông Châu thành mà đến.
Lúc này Phù Dung cũng đã ra khỏi phòng, nhưng lần này, nàng lại lựa chọn cùng đi với Thủy Vu, mấy nam nhân thấy vậy, cũng không hỏi gì, dù đám người Thu Vũ Triệt có chút bất mãn, vì bị chiếm nương tử, nhưng cũng không dám lên tiếng. Vì ai bảo người này lại là tỷ tỷ của ái thê mình làm chi.
Đoàn người gồm ba cổ xe ngựa, dọc theo quang đạo mà đi, thỉnh thoảng vẫn có dừng chân lại nghỉ ngơi, tuy nhiên Phù Dung lại chưa từng một lần nào xuống khỏi xe, thức ăn, hay nước uống, toán bộ đều do Thủy Vu mang lên cả.
Mãi đến khi vào Thông Châu thành, tìm thấy quán trọ dừng chân, thì mấy nam nhân mới có cơ hội nhìn đến Phù Dung. Nhưng khi nhìn đến dung nhan tiều tụy, buồn bã của nàng, thì không khỏi khiến mấy nam nhân đau lòng không thôi.
Đặc biệt là đám người Tư Đồ Cơ, vì họ cho rằng vì họ mà khiến cho Phù Dung như thế. Vì tình cảm của họ, mà khiến Phù Dung khó xử, bất an, nên họ luôn tự trách chính mình.
Mãi đến khi Thủy Vu nói rõ, nguyên nhân chỉ vì Phù Dung mất ngủ, khi suy nghĩ đến chuyện của bọn họ, chứ không hề xem tình cảm của bọn họ là gánh nặng của mình, thì tâm tình của họ mới yên lặng xuống phần nào.
Bất quá, họ vẫn không khỏi vì Phù Dung mà lo lắng, vì họ sợ nếu tình trạng này cứ kéo dài, thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Phù Dung. Nên Thủy Vu đã đưa ra kiến nghị, bảo bọn họ hãy nhanh chóng đẩy nhanh động tác, mau chóng lấy được tình cảm của Phù Dung, thì mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi. Mấy người nghe xong đều cho rằng có thể thực hiện, nên đã lập tức tiến hành.
“ Tỷ tỷ, nhân duyên là do thiên định, có kiếp này, chưa chắc có kiếp sau. Dù chúng ta là con gái của Minh vương, nhưng tỷ cũng rõ, chúng ta vẫn cần chuyển thế đầu thai, tuân thủ quay tắc Tam giới, vì trong người chúng ta có một nửa dòng máu của con người. Cho nên, tỷ tỷ, hãy nắm bắt hạnh phúc kiếp này, đừng chần chờ, nếu bỏ lỡ ba người họ, tỷ sẽ hối hận đó. Muội biết là tỷ không thích chuyện thiên mệnh này. Nhưng tỷ có còn nhớ, tỷ đã từng thề, tuyệt sẽ không bỏ lỡ chuyện gì, hay làm chuyện gì khiến mình hối hận nữa, không phải sao??? ” Thủy Vu nói đến đây, không khỏi nhớ đến quá khứ đau buồn của Phù Dung, dù nàng quả thật không muốn khôi dậy nó, nhưng nàng lại không còn cách nào khác.
“ Ba người họ, đối với tỷ là thật lòng, tỷ có thể tạm thời không thể tiếp nhận, nhưng hãy cho họ thời gian chứng minh tình cảm của mình. Hãy học cách tìm hiểu họ, hãy thuận theo con tim mình mách bảo. Vì chỉ có như thế, tỷ mới không bỏ qua tình cảm tốt đẹp này ” Thủy Vu nhìn Phù Dung, than nhẹ, khuyên nhủ.
“ Tỷ tỷ, đừng làm chuyện khiến mình hối hận được không??? Đừng vì giận thiên mệnh, mà làm chuyện dại dột được không??? Muội không muốn sau này nhìn đến tỷ phải đau khổ, ân hận đâu ” cuối cùng Thủy Vu dùng hết tâm huyết của mình, đem tất cả gửi gắm vào một lời cầu xin.
Phù Dung nhìn Thủy Vu không nói, xoay người rời đi. Thủy Vu ngồi đó, nhìn theo bóng dáng của Phù Dung, nhưng cũng chỉ mỉm cười, mà không hề bức nàng.
………………
Phù Dung rời đi, trở về phòng, nói rõ muốn im lặng một mình. Nên mấy nam nhân cũng không ai làm phiền nàng.
Phù Dung một mình trong phòng, nhớ lại những lời Thủy Vu nói, không khỏi trầm mặt suy nghĩ.
‘ Một tình yêu chỉ dựa vào một bức họa, cùng một số chi tiết do muội muội của nữ tử đó kể lại, vậy mà trong lòng ba nam nhân kia vẫn hình thành được sao??? ’ Bất quá khi nghĩ đến thiên hạ này, không có chuyện gì là không thể, thì Phù Dung lại đem nghi vấn này gạt sang một bên.
Nàng cả đêm, cứ trở mình liên tục, không thể nào ngủ được, bởi vì những câu nói của Thủy Vu, cùng ánh mắt của ba nam nhân kia, cứ như thể hồn ma, đeo bám nàng suốt đêm, khiến nàng không tài nào chợp mắt được.
Nàng cứ như thế, mông lung suy nghĩ, ‘ liệu bản thân nàng, rồi có thể chấp nhận được ba người này không??? Rồi liệu nếu nàng bỏ lỡ, rồi có thể sẽ giống như Thủy Vu đã nói, rằng nàng sẽ hối hận về sau không??? ’.
Tất cả những vấn đề này, cứ như thế, theo Phù Dung, suốt đêm, mãi đến khi trời sáng, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, và mọi người đều đã có mặt đầy đủ, chỉ thiếu mình nàng, thì Phù Dung vẫn chưa hề xuất hiện.
“ Kệ tỷ ấy đi, hiện giờ tỷ ấy đang cần thời gian suy nghĩ ” Thủy Vu thấy vậy, lắc đầu than nhẹ.
Mấy nam nhân nhìn nhau, nhất thời có chút nghi vấn, bất quá khi nghĩ kỹ đến nguyên nhân, thì họ cũng đã hoàn toàn có thể hiểu ra. Nên cũng đành im lặng.
Thật ra Thủy Vu cùng Phù Dung, đều không hề biết. Ngày hôm qua, khi hai tỷ muội trò chuyện, thì mấy nam nhân cũng đã có một cuộc đàm đạo riêng.
Nguyên nhân ư???.
Vì họ đã biết rõ, ba nam nhân còn lại của Phù Dung, rốt cuộc đã xuất hiện, vì thế họ quyết định nói rõ với nhau.
Bất quá điều khiến đám người Tư Đồ Cơ không ngờ là, năm người kia, lại dễ dàng chấp nhận họ đến vậy, mà không hề có chút phản đối.
Đối với việc này, trải qua Quân Hàn giải thích, họ rốt cuộc đã hiểu được ngọn nguồn. Bọn hắn làm vậy, chỉ vì không muốn nhìn đến Phù Dung khó xử, không muốn nhìn đến nàng đau lòng, hay vì cảm tình đối với họ, mà đưa ra lựa sai lầm về sau.
Lúc đầu đối với chuyện này, họ cũng không tài nào chấp nhận được, nhưng khi nghĩ đến, vì sự cố chấp của họ, mà khiến nữ nhân họ yêu đau lòng, khó xử, không biết làm sao cho phải, hay là đưa ra lựa chọn sai lầm, mà hối hận cả đời. Thì họ lại làm không được ép buộc nàng.
Vì thế họ mới quyết định, thà rằng cộng đồng chung hưởng, cũng không nguyện ý rời đi. Chấp nhận bên cạnh cùng nhau thủ hộ nàng, yêu thương nàng, sủng ái nàng. Cũng không chấp nhận chuyện vì lòng ích kỷ, muốn độc chiếm nàng, mà khiến nàng thương tâm khổ sở.
Khi đám người Tư Đồ Cơ nghe vậy, không khỏi thất thần hồi lâu, không nói được lời nào. Bất quá khi nghĩ đến lúc chính mình phát hiện đã yêu Phù Dung, cùng với chuyện nàng sẽ có tám vị phu quân, thì cũng hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của mấy nam nhân.
Bọn họ nói không sai, yêu nàng, thì nên để nàng hạnh phúc, vui vẻ, khoái hoạt, đừng vì ích kỷ, cùng tư tâm chiếm hữu của bản thân, mà lại khiến nàng đau lòng, khổ sở. Đã vậy thì chi bằng cộng đồng cùng hưởng, chứ không nguyện buông tay đi. Làm như thế, dù là thật có chút khó chịu đau lòng, nhưng lại là đau lòng trong hạnh phúc, hơn nữa còn là hạnh phúc gấp bội, vả lại còn khiến nữ nhân mà mình yêu, càng vui vẻ, càng cao hứng, thậm chí càng yêu mình hơn, thì tội gì lại không làm cơ chứ???.
……………….
Đoàn người ngày hôm sau lại rời đi Phong Sa trấn, theo hướng Thông Châu thành mà đến.
Lúc này Phù Dung cũng đã ra khỏi phòng, nhưng lần này, nàng lại lựa chọn cùng đi với Thủy Vu, mấy nam nhân thấy vậy, cũng không hỏi gì, dù đám người Thu Vũ Triệt có chút bất mãn, vì bị chiếm nương tử, nhưng cũng không dám lên tiếng. Vì ai bảo người này lại là tỷ tỷ của ái thê mình làm chi.
Đoàn người gồm ba cổ xe ngựa, dọc theo quang đạo mà đi, thỉnh thoảng vẫn có dừng chân lại nghỉ ngơi, tuy nhiên Phù Dung lại chưa từng một lần nào xuống khỏi xe, thức ăn, hay nước uống, toán bộ đều do Thủy Vu mang lên cả.
Mãi đến khi vào Thông Châu thành, tìm thấy quán trọ dừng chân, thì mấy nam nhân mới có cơ hội nhìn đến Phù Dung. Nhưng khi nhìn đến dung nhan tiều tụy, buồn bã của nàng, thì không khỏi khiến mấy nam nhân đau lòng không thôi.
Đặc biệt là đám người Tư Đồ Cơ, vì họ cho rằng vì họ mà khiến cho Phù Dung như thế. Vì tình cảm của họ, mà khiến Phù Dung khó xử, bất an, nên họ luôn tự trách chính mình.
Mãi đến khi Thủy Vu nói rõ, nguyên nhân chỉ vì Phù Dung mất ngủ, khi suy nghĩ đến chuyện của bọn họ, chứ không hề xem tình cảm của bọn họ là gánh nặng của mình, thì tâm tình của họ mới yên lặng xuống phần nào.
Bất quá, họ vẫn không khỏi vì Phù Dung mà lo lắng, vì họ sợ nếu tình trạng này cứ kéo dài, thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Phù Dung. Nên Thủy Vu đã đưa ra kiến nghị, bảo bọn họ hãy nhanh chóng đẩy nhanh động tác, mau chóng lấy được tình cảm của Phù Dung, thì mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi. Mấy người nghe xong đều cho rằng có thể thực hiện, nên đã lập tức tiến hành.
/60
|