Special thanks to ss Chomei
Trên một con đường rừng hoang tàn vắng vẻ, thấp thoáng dáng thư sinh nhỏ bé đang đi tới. Dáng vẻ người này ung dung tự tại, tạo nên cảm giác thanh tịnh lạ thường. Người ấy không ai khác chính là vị cô nương vừa thoát khỏi truy bắt khi nãy – Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc lê từng bước chân nặng nề, nhìn xung quanh chẳng hề có lấy một bóng thôn trang, ánh mắt không khỏi buồn rầu ai oán.
Nàng thở dài suy nghĩ, nhớ đến lúc mình không bị thương, chậc chậc, luận về khinh công, nếu nàng xưng nhì thì chẳng ai dám lớn lối nhận thứ nhất. Còn bây giờ thì sao? Thật chẳng khác gì ốc sên lê từng bước. A a a, trong lòng không khỏi than thành tiếng. Thôi lần này xem như giúp lão chủ của Huyết ảnh lâu, cho hắn lấy lại vốn. Chẳng lẽ, Nam Cung Tuyệt lại nỡ lòng không cho hắn thêm tiền sao?
Xem ra bản thân mình cũng có giá quá chứ.
Đông Phương Ngọc tự sướng một hồi, lại quay ra oán hận ông trời. Nếu không phải vì hàn độc phát tác đúng ngày mười lăm thì liệu bọn sát thủ kia có cơ hội này sao? Rốt cuộc báo hại nàng bị thương nặng, phải chật vật chạy trốn sáu ngày mới thoát. Vốn nghĩ là sư tỉ sẽ đến cứu, vậy mà đến giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi.
“Bà chị này chắc không phải là lại trốn ở đâu đó chơi đùa cùng các mỹ nam, đến lúc bị phát hiện thì bày trò “Anh hùng cứu mĩ nhân” với mình đó chứ?” Đông Phương Ngọc thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy tức giận. Nhưng nói đi phải nói lại, dù sao cũng chính nàng là người phải khiến cho sư tỷ Cổ Linh lo lắng. Tuy sư tỉ này người cũng như tên, tính tình quái đản nhưng làm việc rất rõ ràng (dù khi gặp mỹ nam cũng có ngoại lệ), chắc không phải là lâm vào nguy hiểm gì rồi chứ?
Thôi, bây giờ bản thân mình còn lo chưa xong. Đầu tiên cứ phát hiệu lệnh đến Vô Ảnh lâu và Sa Vũ các cầu cứu viện, giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.
Trong khi đầu óc còn đang mải mê suy tính, bụng của nàng lại cũng không chịu thua kém réo ầm ĩ.
Nàng, Đông Phương Ngọc, đường đường là đệ nhất sát thủ của Vô ảnh lâu, đệ nhị chủ nhân của Sa Vũ các, truyền nhân của Thần Y Dược Tiên Tử, nay lại phải lâm vào hoàn cảnh bi đát nhường này, bụng đói đến phát thành tiếng.
Đông Phương Ngọc nhìn trời, miệng không nói lên lời. “Là ông trời đang trêu ngươi mình sao? Tình huống hiện tại đúng là đại thê thảm mà. Mất sáu ngày mới chạy thoát, hàn độc chưa tan, thân thể thì trọng thương, cộng thêm mấy ngày nay chẳng được ăn chút gì, khó khăn lắm mới không ngất xỉu. Lúc này mà phải ra chiến trường thì e là cả bọn cướp đường nhãi nhép mình cũng không đánh nổi! Shit!”
Vốn định là sẽ ăn chút gì đó ở nhà ông lão lái đò, nhưng đến đây, lần đầu tiên trong đời nàng mới biết được thế nào là nhà chỉ có bốn vách tường, nghèo rớt mồng tơi. Than ôi, nay lâm vào cảnh đường cùng, có trách thì trách bản thân nàng làm việc quá nương tay, không đuổi tận giết tuyệt. Thôi thì đành chịu, dù sao đó cũng là ưu điểm của nàng.
Đông Phương Ngọc vừa đi vừa nhớ lại quãng thời gian qua. Tuy là tìm được đường sống trong chỗ chết, Huyết ảnh lâu tổn thất nghiêm trọng, nhưng chính mình cũng bị thương nặng. Quả thật đã tạo thành một năm đại bại trong cuộc đời mười bốn năm qua của nàng, khiến nàng càng nghĩ càng không cam lòng. Chợt nhìn thấy bóng thôn trang phía xa xa, Đông Phương Ngọc ai oán cảm thán : “Biết đến khi nào mới tới được đầu thôn đây?”
Trong lúc nàng còn đang khổ tâm vì nỗi lo đường xa thì phía bên kia, các tướng quân trong doanh trại Thiên Hữu quốc cũng đang đau đầu tìm đối sách, bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Tướng quân, chúng ta không thể tiếp tục như vậy! Còn thế này thì, đừng nói Bình Dương, ngay cả chức vị nguyên soái cũng e rằng khó giữ!” Tướng quân Triệu Tử Tề tính tình nóng nảy, trước tình hình này không nhẫn nhịn nổi, nói chưa dứt hai câu, mắt đã muốn phát hỏa, trán nổi đầy gân xanh.
“Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cứ diệt bọn Bắc Minh trước. Chắc chắn do bọn chúng hạ độc đại tướng, chúng ta nhất định phải lấy thuốc giải về!” Triệu Tử Tề dứt lời, Ngụy Bân liền nói tiếp,“Chuyện này mười phần là do chủ ý của tên quân sư của Hách Liên Hồng kia, lúc nào cũng chỉ biết mưu mô quỷ kế, ngay cả lộ mặt cũng không dám, hừ.”
Vị tướng quân trẻ tuổi Tạ Lưu Phong nhíu mày lên tiếng,“Chúng ta hiện tại không thể xuất binh. Trước mắt, quân ta không tài nào đánh hạ được đội kị binh của quân Bắc Minh. Binh lực và lương thực cũng còn chưa biết thế nào. Việc cấp bách lúc này, vẫn là phải nghĩ biện pháp giúp nguyên soái giải độc đã.” Lời vừa dứt, mọi người tất thảy đều im lặng, trầm tư tính kế.
Tình hình thế này, đối với Thiên Hữu rõ ràng là vô cùng bất lợi. Đương thời, thiên hạ đang chia làm ba phần, Thiên Hữu, Bắc Minh và Nam Nguyệt quốc. Ngoài ra còn có Hải Linh Đảo, nhưng vì cực kì thần bí, tránh xa cõi đời nên không có mấy người chú ý đến. Nam Nguyệt quốc nằm ở Tây nam, rất am hiểu vu cổ thuật, tuy rằng diện tích nhỏ nhưng không ai dám xem thường. Vốn dĩ Thiên Hữu và Bắc Minh thường đối đầu nhau, thực lực không chênh lệch là mấy, nhưng từ khi tam hoàng tử Hách Liên Hồng ra mặt bày mưu tính kế, thu phục các tiểu bộ lạc du mục lân cận thì thế cân bằng dần dần bị phá vỡ, dẫn đường cho hắn tấn công Thiên Hữu.
Trong chiến tranh, hiển nhiên phải có tổn thất. Ban đầu, về nhân lực, vật lực, tài lực, cả hai bên đều không mấy khác biệt. Nhưng hiện tại, tình thế đã thay đổi. Hai tháng trước, bỗng nhiên có một vị quân sư, nghe nói là sư phụ của Hách Liên Hồng, được mời đến giúp bày trận. Người này rất thần bí, lúc nào cũng đeo mặt nạ. Nhờ có hắn bày mưu, Hách Liên Hồng đã khiến quân đội Thiên Hữu đại bại ở Thanh Bình trấn. Phía Thiên Hữu may mắn có nhiều mãnh tướng, lại thêm có đệ nhất công tử Mộ Dung Lạc Cẩn cùng ra trận. Rốt cục, tuy quân lính không bị tan rã, nhưng cũng nhục nhã vô cùng. Đã hơn tháng nay, hai bên vẫn đang giằng co ở biên giới Bình Dương nhưng không có chút tiến triển.
Theo tin tình báo, phía Bắc Minh hiện đang huấn luyện một loại trận pháp cực kì cổ quái, ngày ngày đều luyện tập. Vốn dĩ tin đồn không biết thật hay giả đã đủ khiến cho người ta đau đầu, lại thêm nguyên soái Tần Tĩnh đột nhiên trúng độc hôn mê ba ngày trước, đến nay chưa tỉnh, chỉ trông vào canh thuốc để giữ tính mạng. Cả quân y và quân thái y đều vô phương, không có cách nào trị khỏi. Các vị tướng quân lòng sốt ruột như lửa đốt, nhưng ngoại trừ việc phong tỏa nghiêm ngặt tin tức tránh không tiết lộ ra ngoài thì chẳng còn biết làm gì khác.
Thấy mọi người đều không tìm ra kế sách, Mộ Dung Lạc Cẩn trầm giọng nói: “Các vị, hiện tại, cách duy nhất chúng ta có thể tiếp tục chính là tìm kiếm danh y, không bỏ sót một người nào. Bản tướng quân định sẽ yêu cầu triều đình gia tăng binh mã và lương thực, ít ngày nữa sẽ lên đường. Hơn nữa là, mời nhị hoàng tử đến đây. Trước mắt, chúng ta cứ tiếp tục luyện binh, cảnh giác tuyệt đối.”
“Tuân mệnh!”
Sau khi chắp tay hành lễ, các vị tướng quân lui ra ngoài theo thứ tự. Một mình Mộ Dung Lạc Cẩn ở lại trong lều, khẽ cau mày lại. Đôi mắt dài và hẹp kia như lóe lên một tia ẩn ý mà người khác không tài nào đoán ra được.
Trên một con đường rừng hoang tàn vắng vẻ, thấp thoáng dáng thư sinh nhỏ bé đang đi tới. Dáng vẻ người này ung dung tự tại, tạo nên cảm giác thanh tịnh lạ thường. Người ấy không ai khác chính là vị cô nương vừa thoát khỏi truy bắt khi nãy – Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc lê từng bước chân nặng nề, nhìn xung quanh chẳng hề có lấy một bóng thôn trang, ánh mắt không khỏi buồn rầu ai oán.
Nàng thở dài suy nghĩ, nhớ đến lúc mình không bị thương, chậc chậc, luận về khinh công, nếu nàng xưng nhì thì chẳng ai dám lớn lối nhận thứ nhất. Còn bây giờ thì sao? Thật chẳng khác gì ốc sên lê từng bước. A a a, trong lòng không khỏi than thành tiếng. Thôi lần này xem như giúp lão chủ của Huyết ảnh lâu, cho hắn lấy lại vốn. Chẳng lẽ, Nam Cung Tuyệt lại nỡ lòng không cho hắn thêm tiền sao?
Xem ra bản thân mình cũng có giá quá chứ.
Đông Phương Ngọc tự sướng một hồi, lại quay ra oán hận ông trời. Nếu không phải vì hàn độc phát tác đúng ngày mười lăm thì liệu bọn sát thủ kia có cơ hội này sao? Rốt cuộc báo hại nàng bị thương nặng, phải chật vật chạy trốn sáu ngày mới thoát. Vốn nghĩ là sư tỉ sẽ đến cứu, vậy mà đến giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi.
“Bà chị này chắc không phải là lại trốn ở đâu đó chơi đùa cùng các mỹ nam, đến lúc bị phát hiện thì bày trò “Anh hùng cứu mĩ nhân” với mình đó chứ?” Đông Phương Ngọc thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy tức giận. Nhưng nói đi phải nói lại, dù sao cũng chính nàng là người phải khiến cho sư tỷ Cổ Linh lo lắng. Tuy sư tỉ này người cũng như tên, tính tình quái đản nhưng làm việc rất rõ ràng (dù khi gặp mỹ nam cũng có ngoại lệ), chắc không phải là lâm vào nguy hiểm gì rồi chứ?
Thôi, bây giờ bản thân mình còn lo chưa xong. Đầu tiên cứ phát hiệu lệnh đến Vô Ảnh lâu và Sa Vũ các cầu cứu viện, giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.
Trong khi đầu óc còn đang mải mê suy tính, bụng của nàng lại cũng không chịu thua kém réo ầm ĩ.
Nàng, Đông Phương Ngọc, đường đường là đệ nhất sát thủ của Vô ảnh lâu, đệ nhị chủ nhân của Sa Vũ các, truyền nhân của Thần Y Dược Tiên Tử, nay lại phải lâm vào hoàn cảnh bi đát nhường này, bụng đói đến phát thành tiếng.
Đông Phương Ngọc nhìn trời, miệng không nói lên lời. “Là ông trời đang trêu ngươi mình sao? Tình huống hiện tại đúng là đại thê thảm mà. Mất sáu ngày mới chạy thoát, hàn độc chưa tan, thân thể thì trọng thương, cộng thêm mấy ngày nay chẳng được ăn chút gì, khó khăn lắm mới không ngất xỉu. Lúc này mà phải ra chiến trường thì e là cả bọn cướp đường nhãi nhép mình cũng không đánh nổi! Shit!”
Vốn định là sẽ ăn chút gì đó ở nhà ông lão lái đò, nhưng đến đây, lần đầu tiên trong đời nàng mới biết được thế nào là nhà chỉ có bốn vách tường, nghèo rớt mồng tơi. Than ôi, nay lâm vào cảnh đường cùng, có trách thì trách bản thân nàng làm việc quá nương tay, không đuổi tận giết tuyệt. Thôi thì đành chịu, dù sao đó cũng là ưu điểm của nàng.
Đông Phương Ngọc vừa đi vừa nhớ lại quãng thời gian qua. Tuy là tìm được đường sống trong chỗ chết, Huyết ảnh lâu tổn thất nghiêm trọng, nhưng chính mình cũng bị thương nặng. Quả thật đã tạo thành một năm đại bại trong cuộc đời mười bốn năm qua của nàng, khiến nàng càng nghĩ càng không cam lòng. Chợt nhìn thấy bóng thôn trang phía xa xa, Đông Phương Ngọc ai oán cảm thán : “Biết đến khi nào mới tới được đầu thôn đây?”
Trong lúc nàng còn đang khổ tâm vì nỗi lo đường xa thì phía bên kia, các tướng quân trong doanh trại Thiên Hữu quốc cũng đang đau đầu tìm đối sách, bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Tướng quân, chúng ta không thể tiếp tục như vậy! Còn thế này thì, đừng nói Bình Dương, ngay cả chức vị nguyên soái cũng e rằng khó giữ!” Tướng quân Triệu Tử Tề tính tình nóng nảy, trước tình hình này không nhẫn nhịn nổi, nói chưa dứt hai câu, mắt đã muốn phát hỏa, trán nổi đầy gân xanh.
“Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cứ diệt bọn Bắc Minh trước. Chắc chắn do bọn chúng hạ độc đại tướng, chúng ta nhất định phải lấy thuốc giải về!” Triệu Tử Tề dứt lời, Ngụy Bân liền nói tiếp,“Chuyện này mười phần là do chủ ý của tên quân sư của Hách Liên Hồng kia, lúc nào cũng chỉ biết mưu mô quỷ kế, ngay cả lộ mặt cũng không dám, hừ.”
Vị tướng quân trẻ tuổi Tạ Lưu Phong nhíu mày lên tiếng,“Chúng ta hiện tại không thể xuất binh. Trước mắt, quân ta không tài nào đánh hạ được đội kị binh của quân Bắc Minh. Binh lực và lương thực cũng còn chưa biết thế nào. Việc cấp bách lúc này, vẫn là phải nghĩ biện pháp giúp nguyên soái giải độc đã.” Lời vừa dứt, mọi người tất thảy đều im lặng, trầm tư tính kế.
Tình hình thế này, đối với Thiên Hữu rõ ràng là vô cùng bất lợi. Đương thời, thiên hạ đang chia làm ba phần, Thiên Hữu, Bắc Minh và Nam Nguyệt quốc. Ngoài ra còn có Hải Linh Đảo, nhưng vì cực kì thần bí, tránh xa cõi đời nên không có mấy người chú ý đến. Nam Nguyệt quốc nằm ở Tây nam, rất am hiểu vu cổ thuật, tuy rằng diện tích nhỏ nhưng không ai dám xem thường. Vốn dĩ Thiên Hữu và Bắc Minh thường đối đầu nhau, thực lực không chênh lệch là mấy, nhưng từ khi tam hoàng tử Hách Liên Hồng ra mặt bày mưu tính kế, thu phục các tiểu bộ lạc du mục lân cận thì thế cân bằng dần dần bị phá vỡ, dẫn đường cho hắn tấn công Thiên Hữu.
Trong chiến tranh, hiển nhiên phải có tổn thất. Ban đầu, về nhân lực, vật lực, tài lực, cả hai bên đều không mấy khác biệt. Nhưng hiện tại, tình thế đã thay đổi. Hai tháng trước, bỗng nhiên có một vị quân sư, nghe nói là sư phụ của Hách Liên Hồng, được mời đến giúp bày trận. Người này rất thần bí, lúc nào cũng đeo mặt nạ. Nhờ có hắn bày mưu, Hách Liên Hồng đã khiến quân đội Thiên Hữu đại bại ở Thanh Bình trấn. Phía Thiên Hữu may mắn có nhiều mãnh tướng, lại thêm có đệ nhất công tử Mộ Dung Lạc Cẩn cùng ra trận. Rốt cục, tuy quân lính không bị tan rã, nhưng cũng nhục nhã vô cùng. Đã hơn tháng nay, hai bên vẫn đang giằng co ở biên giới Bình Dương nhưng không có chút tiến triển.
Theo tin tình báo, phía Bắc Minh hiện đang huấn luyện một loại trận pháp cực kì cổ quái, ngày ngày đều luyện tập. Vốn dĩ tin đồn không biết thật hay giả đã đủ khiến cho người ta đau đầu, lại thêm nguyên soái Tần Tĩnh đột nhiên trúng độc hôn mê ba ngày trước, đến nay chưa tỉnh, chỉ trông vào canh thuốc để giữ tính mạng. Cả quân y và quân thái y đều vô phương, không có cách nào trị khỏi. Các vị tướng quân lòng sốt ruột như lửa đốt, nhưng ngoại trừ việc phong tỏa nghiêm ngặt tin tức tránh không tiết lộ ra ngoài thì chẳng còn biết làm gì khác.
Thấy mọi người đều không tìm ra kế sách, Mộ Dung Lạc Cẩn trầm giọng nói: “Các vị, hiện tại, cách duy nhất chúng ta có thể tiếp tục chính là tìm kiếm danh y, không bỏ sót một người nào. Bản tướng quân định sẽ yêu cầu triều đình gia tăng binh mã và lương thực, ít ngày nữa sẽ lên đường. Hơn nữa là, mời nhị hoàng tử đến đây. Trước mắt, chúng ta cứ tiếp tục luyện binh, cảnh giác tuyệt đối.”
“Tuân mệnh!”
Sau khi chắp tay hành lễ, các vị tướng quân lui ra ngoài theo thứ tự. Một mình Mộ Dung Lạc Cẩn ở lại trong lều, khẽ cau mày lại. Đôi mắt dài và hẹp kia như lóe lên một tia ẩn ý mà người khác không tài nào đoán ra được.
/64
|