Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 105 - Tâm Sự Với Nhau, Đối Tượng Thầm Mến

/202


Này, nói một chút coi, nguyện vọng ngươi viết trong hoa đăng là gì? Sở Lạc Dĩnh sinh lòng hiếu kỳ, nghiêng đầu hỏi.

Không muốn nói, bí mật! Đoàn Cẩm Sơ thần thức tức giận chợt nhíu mày, hỏi ngược lại: Nguyện vọng của ngươi là cái gì?

Thôi đi, Bổn cung cũng không nói, càng thêm bí mật! Sở Lạc Dĩnh xoay đầu nơi khác, vẻ mặt hờn dỗi.

Đoàn Cẩm Sơ một tay chống cằm, bên môi treo nụ cười tà khí, cả gan chế nhạo nói: Ơ, xem ra ngươi là cô gái nhỏ xuân tâm nảy mầm chứ gì? Thì ra nguyện vọng kia là muốn gả cho lang quân như ý sao?

Ngươi —— Sở Lạc Dĩnh tức hồng đôi má, quả đấm giơ lên muốn một quyền vung mạnh sau lưng, Đoàn Cẩm Sơ sớm đề phòng nàng thẹn quá thành giận, vì vậy, tay mắt lanh lẹ bắt được tay của nàng, cười nhẹ nói: Cửu công chúa, ngươi cũng không thể đánh ta, ta và ca ngươi quan hệ tốt lắm, nếu ta nói cho hắn biết, ngươi đánh ta thì, hắn sẽ tức giận với ngươi.

Thôi đi, tự đại cuồng vọng! Bổn cung đường đường công chúa, là Hoàng muội Bát ca, hắn cưng chìu ngươi hơn nữa, ngươi cũng là thái giám, hắn còn có thể biến ngươi trở thành phu nhân hay sao? Sở Lạc Dĩnh nổi dóa, hất tay, khinh bỉ chống cao cằm.

Ha ha ha! Đoàn Cẩm Sơ bị chọc cho cười lớn, cười không ngừng Sở Lạc Dĩnh không giải thích được, không cam lòng giơ tay lên làm bộ muốn đánh nàng, rồi mới miễn cưỡng dừng lại cười, nói: Thế sự đều có chưa định số, tất cả đều có thể!

Thái giám chết bầm này ở đây nói bậy bạ đi! Sở Lạc Dĩnh bực mình, liếc nàng một cái, đưa thẳng ngọc thủ. . . Chống cằm, trầm mặc không nói lời nào.

Đoàn Cẩm Sơ giảo hoạt nháy mắt, dùng cùi chỏ hẩy hẩy Sở Lạc Dĩnh, chứa đựng cười nói: Cửu công chúa, ngươi muốn biết nguyện vọng của ta là cái gì không?

Ừ? Ngươi muốn nói đã nói, không nói thì thôi! Sở Lạc Dĩnh ngạo khí bĩu môi.

Ha ha, thật ra thì nguyện vọng của ta là, mong Vương gia bình an về kinh, mọi chuyện thuận lợi. Đoàn Cẩm Sơ cười nhạt, nhẹ giọng nói.

Cái gì? Có thật không? Sở Lạc Dĩnh lập tức quay đầu lại, giật mình hỏi.

Đương nhiên rồi, bằng không ngươi cho rằng là cái gì? Đoàn Cẩm Sơ nhìn nàng, sâu kín thở dài: Công chúa, hoàng thượng cho ngươi chỉ hôn sao? Lẽ ra tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, đến tuổi thành hôn rồi.

Tiểu Sơ tử, ta có thể nói cho ngươi lời trong lòng sao? Ngươi có thể nói cho ca chuyện ta tâm sự, như vậy ta sao có thể tín nhiệm ngươi? Ngươi đem tâm sự của ta tiết lộ cho người khác nữa thì sao? Sở Lạc Dĩnh nghiêng đi thân, đột nhiên giọng mang tha thiết nói.

Đoàn Cẩm Sơ lăng nhi hạ xuống, sau đó thản nhiên cười, lắc đầu một cái, Dĩ nhiên sẽ không nói cho người khác biết a, ta không phải là kẻ ba hoa, thật ra thì ta là nô tài, vốn không nên vượt khuôn , chẳng qua là, ta cảm giác ngươi đối với Bát Vương gia rất quan tâm, là thật tâm mong đợi, huống chi, cũng là ngươi dẫn ta đi Bát vương phủ, ta mới có thể cùng Bát Vương gia quen biết, cho nên, ta không coi ngươi là công chúa, coi ngươi là bạn!

Thật? Sở Lạc Dĩnh kinh hỏi, trong mắt tràn ra vui mừng.

Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái.

. . . Sở Lạc Dĩnh trầm mặc một hồi, mới nói thật nhỏ: Trước cửu thiên phụ hoàng nói tới, người cố ý chiêu Đại Tư Mã trưởng tử làm Phò mã ta, nhưng ta không muốn, phụ hoàng liền tức giận khiển trách ta, nói là cũng không phải do ta chọn, ít ngày nữa sẽ xuống chiếu gả, để cho ta không thể hồ nháo.

À? Như vậy a, vậy ngươi tại sao không muốn? Là đã có người yêu sao? Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc hỏi.

Sở Lạc Dĩnh chán nản thần sắc, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt hồ, điềm tĩnh trên mặt hiện lên nhất mạt sâu nồng u buồn, thẫn thờ, nhẹ nhàng mở miệng, Năm ấy ta mười bốn tuổi, rất là ham chơi, có một ngày thừa dịp nhũ mẫu không chú ý, chuồn êm ra khỏi hoàng cung, một cung nữ cũng không mang theo, bởi vì là lần đầu tiên xuất cung, thấy cái gì cũng hưng phấn tò mò, cũng không hiểu được mua đồ là phải có bạc. Cho nên, trên đường thuận tay cầm một con diều xinh đẹp chuẩn bị rời đi, bọn họ bắt ta lại, nói ta ăn trộm, cùng ta đòi bạc, ta lúc ấy bị dọa sợ, ngây ngốc đứng ở trên đường không biết làm sao mới phải, một đám đông vây quanh ta, nói ta xem quần áo hoa lệ, lại học làm kẻ trộm, rối rít chỉ trích ta!

Sau đó ta hoảng sợ bật khóc, ta định rút trâm cài đầu đưa cho bọn họ, đang lúc này, trong đám người xuất hiện một thiếu niên, thiếu niên kia bộ dáng đặc biệt anh tuấn, giống như là từ trong tranh đi ra, tựa như thiên thần, hắn lấy ra một thỏi bạc nhỏ ném cho thân chủ, sau đó kéo tay của ta rời đi, ở nơi yên tĩnh, hắn cười nói cho ta biết, về sau ra cửa phải dẫn người làm, phải mang chút bạc, còn nói ngọc thoa quý trọng như thế. . . , có thể mua được vô số con diều, bảo ta cất xong mau đi về nhà.

Mặc dù chín hoàng huynh đều có tướng mạo xuất chúng, mà ta lại cảm thấy thiếu niên này là đẹp mắt nhất, lông mày của hắn rất rậm, lỗ mũi rất kiệt xuất, cười lên đặc biệt anh tuấn, vóc dáng so với ta cao hơn nửa cái đầu, hắn đưa ta về nhà, ta không bỏ được, liền đổ thừa hắn, lôi ống tay áo của hắn ép hắn đưa ta hồi cung, cũng nói cho hắn biết, ta là đương kim Cửu công chúa, nhưng hắn nghe đến thân phận của ta chỉ cười nhạt, sau đó dắt tay của ta đưa vào cửa cung, ta đây mới biết, nhìn hắn cao lớn giống như ca ca bình thường, lại mới mười ba tuổi, còn nhỏ hơn ta một tuổi.

Càng làm cho ta không nghĩ tới chính là, hôm sau trong cung liền có yến hội, phụ hoàng ở Sùng Hoa điện tự mình tiếp đãi sứ đoàn Đại Minh Quốc, ta không nén được tò mò, liền len lén đi nhìn, ai ngờ, tại chủ vị sứ đoàn Đại Minh thấy người thiếu niên kia, ta hỏi thăm mới biết, hắn là thái tử Đại Minh quốc Mạc Ly Triệt!

Nhưng, sứ đoàn Đại Minh Quốc trong cung ở chơi năm ngày sau liền về nước, trừ ngày đầu tiên gặp nhau, ta không còn thấy hắn nữa, thoáng một cái, cũng bốn năm trôi qua, trong lòng ta một mực nhớ hắn, nhưng là. . . . . . Lại không có cơ hội nhìn thấy hắn!

Một phen giảng thuật xuống, Sở Lạc Dĩnh trong mắt đã khẽ rưng rưng, cúi đầu ôm lấy hai chân.

Đoàn Cẩm Sơ trầm mặc một hồi lâu, hỏi: Vậy là ngươi muốn gả cho Đại Minh Quốc thái tử này phải không?

Sở Lạc Dĩnh mím môi, nhỏ giọng lí nhí nói: Ta không biết hắn còn nhớ ta hay không, hoặc giả, hắn đã sớm lập gia đình, đã sớm. . . Quên ngày đó còn có Cửu công chúa ta.

Đoàn Cẩm Sơ khẽ cười lên, Ha ha, không có sao á..., có lẽ trong lòng hắn cũng vẫn còn nhớ ngươi! Nếu là lân bang chi quốc thái tử, vậy ngươi cùng hoàng thượng nhắc tới, hoàng thượng chỉ cần phái người đi Đại Minh Quốc hỏi thăm Đại Minh hoàng đế a!

Ta là nữ nhân, sao có thể không biết xấu hổ nói với phụ hoàng điều này! Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ phụ hoàng thật làm như vậy, thế nhưng hắn lại đã có Thái Tử Phi, hoặc là căn bản không yêu thích ta, vậy ta sau này sao có thể làm người? Sở Lạc Dĩnh ngượng ngùng đem đầu thấp xuống một phần.

Đoàn Cẩm Sơ cười, không đồng ý khoát tay một cái nói: Ai nha, nào có nhiều ngộ nhỡ vậy, nếu như ngươi thích một người, vậy thì phải dũng cảm bước ra bước đầu tiên, vô luận kết quả như thế nào, đều nên tranh thủ lần thứ nhất a! Nếu là ngươi buông tha như vậy, vậy ngươi không hối hận sao?



/202

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status