Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 114 - Ta Mất Trí Nhớ, Ta Không Thích Huynh!
/202
|
Tiêu Nhược Vân lập tức hỏi: Đệ nói vậy là có ý gì? Đệ hoài nghi Cẩm nhi sao?
Tự nhiên, nghe mọi người nói như vậy, hơn nữa ta cùng với nàng sớm chiều chung đụng, căn bản cũng không từ trên người nàng nhìn ra nửa điểm nàng là nữ nhân giang hồ, nàng xảo trá hiếu động một cách tinh quái, cười đáng yêu trêu cợt người, lỗ mãng gan lớn, tính tình xung động, đến Triều Dương điện số lần cũng không ít, lại không có bất cứ động thái bất thường nào, nàng từng hầu hạ ở Bát vương phủ, Bát Vương gia đối với nàng cực kỳ đặc biệt, còn phái một thái giám tới chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng. Lý Thừa Phong chau chân mày thật sâu, vừa hồi tưởng, vừa thẳng thắn nói.
Nghe vậy, Lộ Phi Dương sau đó liền nói: Nghe Tam Sư Đệ nói, cũng thật có chút kỳ quặc, hơn ba tháng này, chúng ta phụng mệnh tra tìm Mộ Thiên Kình không có chút thu hoạch nào, nhưng cũng chậm chạp không có tin của tiểu sư muội, cho nên tối nay đại sư huynh mới mạo hiểm đi một chuyến vào hoàng cung, dẫn tiểu sư muội ra ngoài hỏi tình huống, không nghĩ tới đại sư huynh nói, tiểu sư muội thế nhưng không muốn ra ngoài còn phản kháng huynh ấy, đây cũng thật là tắc trách rồi, dựa theo tình cảm của tiểu sư muội cùng đại sư huynh mà nói, tại sao lại như vậy chứ?
Trực tiếp giải huyệt đạo, hỏi nàng không được sao? Hà Linh chen vào nói, liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ.
Không được, không thể để cho nàng nhìn thấy ta, cũng không thể khiến nàng biết sự tồn tại của ta, ta còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, ta hiểu rõ tính nàng, nếu biết, có thể sẽ vô tâm tiết lộ cho thái giám tiểu Xuyên tử kia, mặt khác, tiểu Xuyên tử đã đem chuyện nàng mất tích bẩm báo cho Bát Vương gia, có thể Bát Vương gia hiện đang tìm kiếm nàng, mọi người nghĩ xem, phải làm sao? Vẻ mặt Lý Thừa Phong nghiêm túc, lắc đầu nói.
Dù sao cũng phải cùng Cẩm nhi nói chuyện, Tam Sư Đệ hay là ngươi về trước đi, tránh trì hoãn quá lâu bại lộ hành tung. Tiêu Nhược Vân nói.
Lý Thừa Phong ngẫm nghĩ gật đầu một cái, Được, nếu như chuyện ám sát còn phải tiếp tục tiến hành, nên sớm để nàng hồi cung, khi cần thiết ta sẽ ra tay giúp nàng, an nguy của nàng ta sẽ bảo toàn.
Tiêu Nhược Vân trì nghi bất quyết, Cẩm nhi trong cung thân phận là thái giám, còn đệ. . . . . .
Lý Thừa Phong cười, cũng không trả lời, mà chỉ nói: Đại sư huynh, trong mấy tháng này, ta thật không biết nàng chính là tiểu sư muội chúng ta, vẫn làm trâu làm ngựa phục dịch nàng, chẳng qua trước kia hoài nghi nàng là nữ nhân, không nghĩ tới tối nay mới xác nhận!
Ách. . . . . . Ba người có chút ngẩn ra, nhất thời không hiểu, Lý Thừa Phong lại chắp tay nói: Thôi ta đi đây, đại sư huynh Nhị Sư Huynh, Hà sư tỷ, sau này còn gặp lại!
Được, Sau này gặp lại! Tam Sư Đệ bảo trọng!
Chắp tay bái biệt lẫn nhau, Lý Thừa Phong xoay người rời đi, bóng dáng lẫn vào bóng đêm.
Ba người thu hồi ánh mắt, nhìn lại trên giường, Tiêu Nhược Vân trì nghi chốc lát, giải khai huyệt đạo cho Đoàn Cẩm Sơ nói.
Có thích khách!
Đoàn Cẩm Sơ mở to mắt, ý thức lưu lại trong đầu khiến nàng lập tức kêu lên, ta thấy được thích khách tiến vào, mau bắt thích khách!
Cẩm nhi, không sao, đó không phải là thích khách, chẳng qua là một huynh đệ Thiên Anh chúng ta, hắn đã đi rồi. Tiêu Nhược Vân đỡ Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, dịu dàng giải thích.
Vậy sao? Đoàn Cẩm Sơ hồ nghi lần lượt quét mắt nhìn ba người, không hiểu nói: Vậy tại sao hắn lại điểm huyệt đạo ta? Không phải cùng là đồng môn sao?
Hắn không biết muội, sợ muội hô to, cho nên mới điểm huyệt muội. Tiêu Nhược Vân nói.
Vậy sao. Đúng rồi, mà huynh đưa ta đến đây làm gì? Ta nói ta không xuất cung, cái người này sao lại cường thế bá đạo như vậy chứ? Mau đưa ta trở về, nếu không ta sẽ tức giận! Đoàn Cẩm Sơ trừng mắt nhìn Tiêu Nhược Vân, mặt tức giận.
Tiểu sư muội, muội . . . . . . sao tính tình muội có chút không giống so với trước kia rồi ? Lộ Phi Dương cau mày, quan sát Đoàn Cẩm Sơ, phát ra nghi vấn.
Nghe vậy, tim Đoàn Cẩm Sơ giật thót, suy nghĩ chuyển động thật nhanh, bọn họ bắt đầu hoài nghi nàng, nàng phải làm sao? Tiếp tục làm bộ còn nói mất trí nhớ? Nếu như nói mất trí nhớ, bọn họ sẽ làm gì nàng? Có khi nào . . . . . . Giết nàng? Khụ, không đến nỗi như vậy chứ? Ít nhất Tiêu Nhược Vân này không phải là thích nàng đời trước sao?
Cẩm nhi? Muội đang nghĩ gì vậy? Tiêu Nhược Vân nhìn nàng, khẽ hỏi.
Ta. . . . . Ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ làm sao nói với các huynh. . . . . . Thật ra ta. . . . . Đoàn Cẩm Sơ chần chờ bất quyết, suy tư liên tục, rồi lại cắn chặt đôi môi.
Hà Linh không chịu được tính tình, nói thẳng: Muội như thế nào? Ấp a ấp úng làm gì?
Sư tỷ! Ta . . . . . . thật ra thì ta, ta căn bản không nhớ mọi người, ta mất trí nhớ! Đoàn Cẩm Sơ hạ quyết tâm, hèn nhát cúi đầu.
Cái gì!
Ba người kinh hãi, Tiêu Nhược Vân chồm tới nắm chặt lấy bả vai Đoàn Cẩm Sơ, vội vàng hỏi: Sao có thể như vậy chứ? Muội không nhớ ta sao? Làm sao muội lại mất trí nhớ được?
Ta . . . . . Ta cũng không biết nữa, tiết thanh minh ngày đó, ta té xỉu trong hoàng cung, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, lần trước xuất cung đến nơi này, ta đối với mọi người hoàn toàn xa lạ, mọi người nói ta là tiểu sư muội của mọi người, là người Thiên Anh môn, thật ra thì ta căn bản không biết gì. Đoàn Cẩm Sơ siêu cấp buồn bực nói.
Làm sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy! Cẩm nhi, muội hãy nhớ kỹ lại đi, chúng ta đã từng nói, đợi nghiệp lớn của sư phụ hoàn thành, chúng ta sẽ thành hôn, chuyện này muội quên sao? Đêm thất tịch năm ngoái, chúng ta đi sông Phần Dương xem hoa đăng, còn cùng nhau thả hoa đăng, muội có nhớ hay không? Tiêu Nhược Vân kinh hãi nói liên tục, khó có thể tin nhìn Đoàn Cẩm Sơ, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận hiện thực này.
Vậy mà, trả lời hắn, chỉ là những cái lắc đầu của Đoàn Cẩm Sơ, Thật sự ta không nhớ, cái gì cũng không nhớ.
Lộ Phi Dương lảo đảo lui một bước, ngồi ở trên ghế dài, Tiểu sư muội, vậy võ công của muội đâu? Sư phụ đâu? Nhiệm vụ vào cung đâu? Những thứ này muội có ấn tượng không?
Không có! Đoàn Cẩm Sơ quả quyết lắc đầu lần nữa.
Hà Linh sau khi khiếp sợ, đột nhiên trong mắt có nét vui mừng, Tiểu sư muội, vậy muội còn thích đại sư huynh không?
Câu hỏi này, Tiêu Nhược Vân cũng khẩn trương, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ bỏ sót một biểu hiện nhỏ của nàng. Đoàn Cẩm Sơ cảm giác đột nhiên cổ họng khô khốc, vấn đề khó giải quyết này, nàng làm sao trả lời?
Cẩm nhi, muội nói đi!
Tiêu Nhược Vân nắm tay của nàng, ánh mắt khẩn thiết si mê, lại cất giấu nồng đậm mong đợi, Đoàn Cẩm Sơ lời đến đầu môi, vốn là không đành lòng nói, nhưng nghĩ tới Sở Vân Hách, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát lắc đầu, Ta mất trí nhớ, ta không thích huynh!
Dứt lời, chậm rãi rút tay nàng khỏi lòng bàn tay Tiêu Nhược Vân, nói tiếp: Đại sư huynh, nhất thời ta không cách nào khôi phục trí nhớ, huynh nên tìm kiếm cô nương khác mà huynh thích đi, hãy quên ta!
Không thể nào! Muội chỉ tạm thời mất trí nhớ, cũng không phải là cả đời sẽ không nhớ lại, Cẩm nhi, ta giúp muội tìm đại phu, muội nhất định sẽ nhớ lại, tình cảm của chúng ta đã đến mức tính chuyện thành thân, sao muội có thể để cho ta tìm người khác, họ ở đâu chứ? Tiêu Nhược Vân tái nhợt gương mặt tuấn tú, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, môi mỏng khẽ run, lòng tan nát.
Tự nhiên, nghe mọi người nói như vậy, hơn nữa ta cùng với nàng sớm chiều chung đụng, căn bản cũng không từ trên người nàng nhìn ra nửa điểm nàng là nữ nhân giang hồ, nàng xảo trá hiếu động một cách tinh quái, cười đáng yêu trêu cợt người, lỗ mãng gan lớn, tính tình xung động, đến Triều Dương điện số lần cũng không ít, lại không có bất cứ động thái bất thường nào, nàng từng hầu hạ ở Bát vương phủ, Bát Vương gia đối với nàng cực kỳ đặc biệt, còn phái một thái giám tới chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng. Lý Thừa Phong chau chân mày thật sâu, vừa hồi tưởng, vừa thẳng thắn nói.
Nghe vậy, Lộ Phi Dương sau đó liền nói: Nghe Tam Sư Đệ nói, cũng thật có chút kỳ quặc, hơn ba tháng này, chúng ta phụng mệnh tra tìm Mộ Thiên Kình không có chút thu hoạch nào, nhưng cũng chậm chạp không có tin của tiểu sư muội, cho nên tối nay đại sư huynh mới mạo hiểm đi một chuyến vào hoàng cung, dẫn tiểu sư muội ra ngoài hỏi tình huống, không nghĩ tới đại sư huynh nói, tiểu sư muội thế nhưng không muốn ra ngoài còn phản kháng huynh ấy, đây cũng thật là tắc trách rồi, dựa theo tình cảm của tiểu sư muội cùng đại sư huynh mà nói, tại sao lại như vậy chứ?
Trực tiếp giải huyệt đạo, hỏi nàng không được sao? Hà Linh chen vào nói, liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ.
Không được, không thể để cho nàng nhìn thấy ta, cũng không thể khiến nàng biết sự tồn tại của ta, ta còn có nhiệm vụ quan trọng trong người, ta hiểu rõ tính nàng, nếu biết, có thể sẽ vô tâm tiết lộ cho thái giám tiểu Xuyên tử kia, mặt khác, tiểu Xuyên tử đã đem chuyện nàng mất tích bẩm báo cho Bát Vương gia, có thể Bát Vương gia hiện đang tìm kiếm nàng, mọi người nghĩ xem, phải làm sao? Vẻ mặt Lý Thừa Phong nghiêm túc, lắc đầu nói.
Dù sao cũng phải cùng Cẩm nhi nói chuyện, Tam Sư Đệ hay là ngươi về trước đi, tránh trì hoãn quá lâu bại lộ hành tung. Tiêu Nhược Vân nói.
Lý Thừa Phong ngẫm nghĩ gật đầu một cái, Được, nếu như chuyện ám sát còn phải tiếp tục tiến hành, nên sớm để nàng hồi cung, khi cần thiết ta sẽ ra tay giúp nàng, an nguy của nàng ta sẽ bảo toàn.
Tiêu Nhược Vân trì nghi bất quyết, Cẩm nhi trong cung thân phận là thái giám, còn đệ. . . . . .
Lý Thừa Phong cười, cũng không trả lời, mà chỉ nói: Đại sư huynh, trong mấy tháng này, ta thật không biết nàng chính là tiểu sư muội chúng ta, vẫn làm trâu làm ngựa phục dịch nàng, chẳng qua trước kia hoài nghi nàng là nữ nhân, không nghĩ tới tối nay mới xác nhận!
Ách. . . . . . Ba người có chút ngẩn ra, nhất thời không hiểu, Lý Thừa Phong lại chắp tay nói: Thôi ta đi đây, đại sư huynh Nhị Sư Huynh, Hà sư tỷ, sau này còn gặp lại!
Được, Sau này gặp lại! Tam Sư Đệ bảo trọng!
Chắp tay bái biệt lẫn nhau, Lý Thừa Phong xoay người rời đi, bóng dáng lẫn vào bóng đêm.
Ba người thu hồi ánh mắt, nhìn lại trên giường, Tiêu Nhược Vân trì nghi chốc lát, giải khai huyệt đạo cho Đoàn Cẩm Sơ nói.
Có thích khách!
Đoàn Cẩm Sơ mở to mắt, ý thức lưu lại trong đầu khiến nàng lập tức kêu lên, ta thấy được thích khách tiến vào, mau bắt thích khách!
Cẩm nhi, không sao, đó không phải là thích khách, chẳng qua là một huynh đệ Thiên Anh chúng ta, hắn đã đi rồi. Tiêu Nhược Vân đỡ Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, dịu dàng giải thích.
Vậy sao? Đoàn Cẩm Sơ hồ nghi lần lượt quét mắt nhìn ba người, không hiểu nói: Vậy tại sao hắn lại điểm huyệt đạo ta? Không phải cùng là đồng môn sao?
Hắn không biết muội, sợ muội hô to, cho nên mới điểm huyệt muội. Tiêu Nhược Vân nói.
Vậy sao. Đúng rồi, mà huynh đưa ta đến đây làm gì? Ta nói ta không xuất cung, cái người này sao lại cường thế bá đạo như vậy chứ? Mau đưa ta trở về, nếu không ta sẽ tức giận! Đoàn Cẩm Sơ trừng mắt nhìn Tiêu Nhược Vân, mặt tức giận.
Tiểu sư muội, muội . . . . . . sao tính tình muội có chút không giống so với trước kia rồi ? Lộ Phi Dương cau mày, quan sát Đoàn Cẩm Sơ, phát ra nghi vấn.
Nghe vậy, tim Đoàn Cẩm Sơ giật thót, suy nghĩ chuyển động thật nhanh, bọn họ bắt đầu hoài nghi nàng, nàng phải làm sao? Tiếp tục làm bộ còn nói mất trí nhớ? Nếu như nói mất trí nhớ, bọn họ sẽ làm gì nàng? Có khi nào . . . . . . Giết nàng? Khụ, không đến nỗi như vậy chứ? Ít nhất Tiêu Nhược Vân này không phải là thích nàng đời trước sao?
Cẩm nhi? Muội đang nghĩ gì vậy? Tiêu Nhược Vân nhìn nàng, khẽ hỏi.
Ta. . . . . Ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ làm sao nói với các huynh. . . . . . Thật ra ta. . . . . Đoàn Cẩm Sơ chần chờ bất quyết, suy tư liên tục, rồi lại cắn chặt đôi môi.
Hà Linh không chịu được tính tình, nói thẳng: Muội như thế nào? Ấp a ấp úng làm gì?
Sư tỷ! Ta . . . . . . thật ra thì ta, ta căn bản không nhớ mọi người, ta mất trí nhớ! Đoàn Cẩm Sơ hạ quyết tâm, hèn nhát cúi đầu.
Cái gì!
Ba người kinh hãi, Tiêu Nhược Vân chồm tới nắm chặt lấy bả vai Đoàn Cẩm Sơ, vội vàng hỏi: Sao có thể như vậy chứ? Muội không nhớ ta sao? Làm sao muội lại mất trí nhớ được?
Ta . . . . . Ta cũng không biết nữa, tiết thanh minh ngày đó, ta té xỉu trong hoàng cung, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ, lần trước xuất cung đến nơi này, ta đối với mọi người hoàn toàn xa lạ, mọi người nói ta là tiểu sư muội của mọi người, là người Thiên Anh môn, thật ra thì ta căn bản không biết gì. Đoàn Cẩm Sơ siêu cấp buồn bực nói.
Làm sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy! Cẩm nhi, muội hãy nhớ kỹ lại đi, chúng ta đã từng nói, đợi nghiệp lớn của sư phụ hoàn thành, chúng ta sẽ thành hôn, chuyện này muội quên sao? Đêm thất tịch năm ngoái, chúng ta đi sông Phần Dương xem hoa đăng, còn cùng nhau thả hoa đăng, muội có nhớ hay không? Tiêu Nhược Vân kinh hãi nói liên tục, khó có thể tin nhìn Đoàn Cẩm Sơ, hoàn toàn không có biện pháp tiếp nhận hiện thực này.
Vậy mà, trả lời hắn, chỉ là những cái lắc đầu của Đoàn Cẩm Sơ, Thật sự ta không nhớ, cái gì cũng không nhớ.
Lộ Phi Dương lảo đảo lui một bước, ngồi ở trên ghế dài, Tiểu sư muội, vậy võ công của muội đâu? Sư phụ đâu? Nhiệm vụ vào cung đâu? Những thứ này muội có ấn tượng không?
Không có! Đoàn Cẩm Sơ quả quyết lắc đầu lần nữa.
Hà Linh sau khi khiếp sợ, đột nhiên trong mắt có nét vui mừng, Tiểu sư muội, vậy muội còn thích đại sư huynh không?
Câu hỏi này, Tiêu Nhược Vân cũng khẩn trương, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ bỏ sót một biểu hiện nhỏ của nàng. Đoàn Cẩm Sơ cảm giác đột nhiên cổ họng khô khốc, vấn đề khó giải quyết này, nàng làm sao trả lời?
Cẩm nhi, muội nói đi!
Tiêu Nhược Vân nắm tay của nàng, ánh mắt khẩn thiết si mê, lại cất giấu nồng đậm mong đợi, Đoàn Cẩm Sơ lời đến đầu môi, vốn là không đành lòng nói, nhưng nghĩ tới Sở Vân Hách, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát lắc đầu, Ta mất trí nhớ, ta không thích huynh!
Dứt lời, chậm rãi rút tay nàng khỏi lòng bàn tay Tiêu Nhược Vân, nói tiếp: Đại sư huynh, nhất thời ta không cách nào khôi phục trí nhớ, huynh nên tìm kiếm cô nương khác mà huynh thích đi, hãy quên ta!
Không thể nào! Muội chỉ tạm thời mất trí nhớ, cũng không phải là cả đời sẽ không nhớ lại, Cẩm nhi, ta giúp muội tìm đại phu, muội nhất định sẽ nhớ lại, tình cảm của chúng ta đã đến mức tính chuyện thành thân, sao muội có thể để cho ta tìm người khác, họ ở đâu chứ? Tiêu Nhược Vân tái nhợt gương mặt tuấn tú, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, môi mỏng khẽ run, lòng tan nát.
/202
|