Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 117 - Kinh Thấy Nhạn Linh Tiễn, Dục Hỏa Chợt Công Tâm.
/202
|
Sáng sớm thức dậy, mưa đã tạnh.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Đoàn Cẩm Sơ vươn vai duỗi lưng, một quyền nện ở trên giường, quay đầu nhìn xuống, không có ai! Một phát ngồi bật dậy, Đoàn Cẩm Sơ nhìn kỹ khắp nơi trong phòng, thật không có ai!
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào!
Đoàn Cẩm Sơ nhảy xuống giường, thấy y phục trên ghế đã khô, liền nhanh chóng cởi tất cả y phục Hà Linh trên người, thay đồ thái giám của mình, tóc tùy tiện quấn thành búi, đội mũ lên, sau đó kéo cửa ra, ai ngờ ——
A ——
Một tiếng kêu sợ hãi, Đoàn Cẩm Sơ liền lùi lại hai bước, ngón tay đưa ra, kinh ngạc không dứt, Nhị, Nhị Sư Huynh, sao huynh ở ngoài cửa? Huynh là quỷ a, ngay cả tiếng thở cũng không nghe!
Tiểu sư muội, muội rời giường? Định đi đâu? Lộ Phi Dương trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí có chút lạnh nhạt.
Ta, ta đi nhà xí có được hay không? Huynh là đang giám thị ta sao? Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, ngẩn đầu ưỡn ngực khiêu khích, trước khi đi bước ngang qua đẩy vai Lộ Phi Dương một cái, sau đó đi về phía hậu viện.
Tiểu sư muội, nhà xí ở chỗ này!
Tiếng Hà Linh từ sau lưng vang lên, Đoàn Cẩm Sơ ngừng bước, quay đầu lại, Hà Linh mỉm cười với nàng. Miệng nàng nhăn nhở, nặn ra một nụ cười ngớ ngẩn, Tạ sư tỷ! Sau đó đi chính xác về phía vị trí nhà xí.
Điểm tâm ăn rồi, vẫn không thấy Tiêu Nhược Vân, Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được hỏi: Đại sư huynh đi đâu?
Đi thăm dò tình huống. Lộ Phi Dương nói.
Hà Linh ở trước bàn ngồi một lát, đột nhiên đứng lên cười nói: Ta đi phòng bếp làm chút cháo, một lát đại sư huynh trở lại muốn uống .
Ừ. Lộ Phi Dương gật đầu một cái.
Ở nhà chính ngồi có nửa giờ, nhìn Lộ Phi Dương trầm mặc ít nói, Đoàn Cẩm Sơ thật sự không ngồi yên, liền đứng lên nói: Ta trở về phòng nằm tiếp.
Ta đi với muội. Lộ Phi Dương cũng đứng lên.
Cái gì? Huynh theo cùng ta? Huynh không có bệnh chứ? Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc trợn mắt, trước tiên liền đem hai chữ Cầm thú đặt lên đầu Lộ Phi Dương.
Lộ Phi Dương làm như đoán trúng tâm tư của nàng, trầm mặt nói: Muội cho rằng ta cũng giống như đại sư huynh sao? Thật là nhớ lại, ngay cả đầu óc cũng ngu theo!
Ha, ha ha, ha ha ha. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ cười khan mấy tiếng, 囧囧 che mặt trốn ra, một đường chạy trở về chỗ ngủ đêm qua . . . phòng Tiêu Nhược Vân!
Lộ Phi Dương thở dài, cất bước đuổi theo.
Trong phòng, Đoàn Cẩm Sơ để nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhàm chán nhìn chằm chằm nóc phòng, tính toán làm sao chạy trốn, Lộ Phi Dương ngồi ở trên ghế trúc, đưa lưng về phía nàng, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên bệ cửa sổ, xanh biếc trong lò hương đang đốt một thanh hương, mùi hương nồng đậm bay vào mũi, làm người ta có chút say mê, có chút nhớ nhung như có như không.
Đoàn Cẩm Sơ vỗ vỗ cái trán, âm thầm khinh bỉ mình, thế nào trong đầu luôn nghĩ Sở Vân Hách a, còn luôn nghĩ tới cảm giác lúc hắn hôn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, vội kéo chăn che kín mặt, tâm như tiểu lộc chạy loạn, nhịp tim lại nhảy bang bang, hai gò má có chút nóng rực rồi.
Giờ khắc này chàng đang làm gì? Sao chàng còn chưa tới cứu mình? Không phải là đã quên mất mình chứ? Tối hôm qua bộ dạng lãnh lạnh nhạt đạm kia, tựa hồ ngay cả nhìn lâu nàng một cái cũng ngại phiền, mặc dù là cùng An Tĩnh Vương tranh nàng, nhưng, hắn vẫn lạnh như vậy. . . . . .
Lật người, cùi chỏ chợt đụng phải đầu giường, hít một hơi lãnh khí, Đoàn Cẩm Sơ oán khí nặng nề một quyền đấm ở trên giường, lại tựa như nện phải vật cứng, đau càng thêm cau lại đôi mi thanh tú, Ôi ——
Sao vậy? Lộ Phi Dương quay đầu lại, ân cần hỏi han.
Dưới sàng này có đồ vật gì đó à? Đau chết mất! Đoàn Cẩm Sơ oán trách một tiếng, nhấc lên đệm giường, vậy mà, khi vén lên, nàng kinh hãi trợn mắt hốc mồm!
Đệm giường, thật chỉnh tề bày một hàng tên ngắn, màu đen, đuôi tên cắm nhạn linh, phải . . . . . Chính là Nhạn Linh tiễn!
Nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ vẻ mặt khác thường, Lộ Phi Dương phi thân đi tới, nhìn lên Nhạn Linh tiễn, nhíu mày nói: Đây là ám khí của đại sư huynh, muội nằm ngủ phía trong một tí sẽ không đụng phải!
Huynh nói gì? Đây là. . . . . . Là đồ của đại sư huynh? Đoàn Cẩm Sơ thoáng thu lại thần sắc, cố tình mờ mịt hỏi.
Đúng vậy, đại sư huynh thường dùng kiếm cùng ám tiễn, muội thì dùng đoản đao, bất quá khi Xuất Kỳ Bất Ý công địch hoặc là phòng thân, chúng ta sư môn chánh thống võ công chủ yếu là kiếm pháp! Lộ Phi Dương nói.
Đoản đao?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại hôm đó, chính là đêm nàng mới vừa xuyên qua, lúc Tiểu Thuận Tử dọn dẹp y phục của nàng, bên trong rơi ra cây chủy thủ kia, thì ra là, đời trước nàng cất giấu chủy thủ là chuẩn bị ám sát hoàng đế!
Như vậy, trên đường Nam Võ, kẻ phóng ám tiễn muốn giết nàng, hẳn là. . . . . . Hẳn là Tiêu Nhược Vân!
Thân thể chấn động, mặt Đoàn Cẩm Sơ thất sắc, rung động môi, khó có thể tin hỏi lại: Nhị Sư Huynh, trừ đại sư huynh có Nhạn Linh tiễn, cõi đời này, còn có người nào?
Cực ít, bởi vì tên này là bình thường, tên nhạn linh kèm theo là đại sư huynh cố ý thêm vào, trên giang hồ không có người nào làm Nhạn Linh tiễn giống đại sư huynh! Lộ Phi Dương suy tư một lát, khẳng định lắc đầu nói.
Vậy sao. Khẽ lên tiếng, Đoàn Cẩm Sơ rũ mắt xuống, trong đầu một mảnh trống không, cũng rối rắm không chịu nổi.
Chẳng lẽ, một người có thể diễn trò tình chân ý thiết đến như thế sao? Tiêu Nhược Vân tại sao muốn giết nàng? Tại sao? Hắn không phải là thích tiểu sư muội hắn sao? Không phải là đã tính đến chuyện thành thân rồi sao? Ngoài mặt, đối với nàng săn sóc mến yêu, ngầm lại âm thầm hạ sát thủ, đây tột cùng là tại sao?
Tiểu sư muội? Muội làm sao vậy? Lộ Phi Dương ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Đoàn Cẩm Sơ nói: Thế nào lại xuất một đầu mồ hôi? Để ta xem có bị sốt không? Nói xong, tay áp lên trán của nàng, rồi sau đó lại cau mày nói: Không sao rồi, muội đang nghĩ gì vậy? Là Nhạn Linh tiễn của đại sư huynh có vấn đề gì sao?
Không có, không có, ta chỉ là hiếu kỳ, thuận miệng hỏi một chút. Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, gắng nặn ra nụ cười, lại hỏi, Nhị Sư Huynh, ta trước kia thật sự cùng đại sư huynh tình cảm rất sâu sắc sao?
Lộ Phi Dương cười một tiếng, nói: Muội nha, lãnh ngạo nhất, trong mắt chỉ thấy đại sư huynh, đại sư huynh đối với muội càng thêm che chở, nâng niu trong lòng bàn tay tựa như bảo bối!
Thật sao? Đoàn Cẩm Sơ đáp một tiếng, cảm giác đột nhiên toàn thân nóng lên, một cỗ khó chịu dân lên trong người, làm nàng - ý thức dần dần có chút không thanh, Lộ Phi Dương ngồi ở bên người nàng, trên người hắn phát ra hơi thở phái nam phả vào mặt, làm nàng hô hấp không khỏi dồn dập, gương mặt nóng lên, cặp mắt đầy sương mù. . . . . .
Tiểu sư muội. . . . . .
Lộ Phi Dương khẽ gọi một tiếng, cũng tự giác cảm thấy dị thường, trong cơ thể sóng nhiệt cuồn cuộn, như lửa cháy thân hắn, nơi nào đó trong người đang nhanh chóng bành trướng, một cỗ ham muốn khó tả tràn đầy toàn thân, nóng rang không chịu nổi, làm như có một cỗ lực lượng dẫn dắt hắn, bàn tay vô ý thức nâng lên, đưa về phía Đoàn Cẩm Sơ trên giường . . . . .
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Đoàn Cẩm Sơ vươn vai duỗi lưng, một quyền nện ở trên giường, quay đầu nhìn xuống, không có ai! Một phát ngồi bật dậy, Đoàn Cẩm Sơ nhìn kỹ khắp nơi trong phòng, thật không có ai!
Lúc này không trốn, còn đợi khi nào!
Đoàn Cẩm Sơ nhảy xuống giường, thấy y phục trên ghế đã khô, liền nhanh chóng cởi tất cả y phục Hà Linh trên người, thay đồ thái giám của mình, tóc tùy tiện quấn thành búi, đội mũ lên, sau đó kéo cửa ra, ai ngờ ——
A ——
Một tiếng kêu sợ hãi, Đoàn Cẩm Sơ liền lùi lại hai bước, ngón tay đưa ra, kinh ngạc không dứt, Nhị, Nhị Sư Huynh, sao huynh ở ngoài cửa? Huynh là quỷ a, ngay cả tiếng thở cũng không nghe!
Tiểu sư muội, muội rời giường? Định đi đâu? Lộ Phi Dương trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí có chút lạnh nhạt.
Ta, ta đi nhà xí có được hay không? Huynh là đang giám thị ta sao? Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, ngẩn đầu ưỡn ngực khiêu khích, trước khi đi bước ngang qua đẩy vai Lộ Phi Dương một cái, sau đó đi về phía hậu viện.
Tiểu sư muội, nhà xí ở chỗ này!
Tiếng Hà Linh từ sau lưng vang lên, Đoàn Cẩm Sơ ngừng bước, quay đầu lại, Hà Linh mỉm cười với nàng. Miệng nàng nhăn nhở, nặn ra một nụ cười ngớ ngẩn, Tạ sư tỷ! Sau đó đi chính xác về phía vị trí nhà xí.
Điểm tâm ăn rồi, vẫn không thấy Tiêu Nhược Vân, Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được hỏi: Đại sư huynh đi đâu?
Đi thăm dò tình huống. Lộ Phi Dương nói.
Hà Linh ở trước bàn ngồi một lát, đột nhiên đứng lên cười nói: Ta đi phòng bếp làm chút cháo, một lát đại sư huynh trở lại muốn uống .
Ừ. Lộ Phi Dương gật đầu một cái.
Ở nhà chính ngồi có nửa giờ, nhìn Lộ Phi Dương trầm mặc ít nói, Đoàn Cẩm Sơ thật sự không ngồi yên, liền đứng lên nói: Ta trở về phòng nằm tiếp.
Ta đi với muội. Lộ Phi Dương cũng đứng lên.
Cái gì? Huynh theo cùng ta? Huynh không có bệnh chứ? Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc trợn mắt, trước tiên liền đem hai chữ Cầm thú đặt lên đầu Lộ Phi Dương.
Lộ Phi Dương làm như đoán trúng tâm tư của nàng, trầm mặt nói: Muội cho rằng ta cũng giống như đại sư huynh sao? Thật là nhớ lại, ngay cả đầu óc cũng ngu theo!
Ha, ha ha, ha ha ha. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ cười khan mấy tiếng, 囧囧 che mặt trốn ra, một đường chạy trở về chỗ ngủ đêm qua . . . phòng Tiêu Nhược Vân!
Lộ Phi Dương thở dài, cất bước đuổi theo.
Trong phòng, Đoàn Cẩm Sơ để nguyên quần áo nằm ở trên giường, nhàm chán nhìn chằm chằm nóc phòng, tính toán làm sao chạy trốn, Lộ Phi Dương ngồi ở trên ghế trúc, đưa lưng về phía nàng, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên bệ cửa sổ, xanh biếc trong lò hương đang đốt một thanh hương, mùi hương nồng đậm bay vào mũi, làm người ta có chút say mê, có chút nhớ nhung như có như không.
Đoàn Cẩm Sơ vỗ vỗ cái trán, âm thầm khinh bỉ mình, thế nào trong đầu luôn nghĩ Sở Vân Hách a, còn luôn nghĩ tới cảm giác lúc hắn hôn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, vội kéo chăn che kín mặt, tâm như tiểu lộc chạy loạn, nhịp tim lại nhảy bang bang, hai gò má có chút nóng rực rồi.
Giờ khắc này chàng đang làm gì? Sao chàng còn chưa tới cứu mình? Không phải là đã quên mất mình chứ? Tối hôm qua bộ dạng lãnh lạnh nhạt đạm kia, tựa hồ ngay cả nhìn lâu nàng một cái cũng ngại phiền, mặc dù là cùng An Tĩnh Vương tranh nàng, nhưng, hắn vẫn lạnh như vậy. . . . . .
Lật người, cùi chỏ chợt đụng phải đầu giường, hít một hơi lãnh khí, Đoàn Cẩm Sơ oán khí nặng nề một quyền đấm ở trên giường, lại tựa như nện phải vật cứng, đau càng thêm cau lại đôi mi thanh tú, Ôi ——
Sao vậy? Lộ Phi Dương quay đầu lại, ân cần hỏi han.
Dưới sàng này có đồ vật gì đó à? Đau chết mất! Đoàn Cẩm Sơ oán trách một tiếng, nhấc lên đệm giường, vậy mà, khi vén lên, nàng kinh hãi trợn mắt hốc mồm!
Đệm giường, thật chỉnh tề bày một hàng tên ngắn, màu đen, đuôi tên cắm nhạn linh, phải . . . . . Chính là Nhạn Linh tiễn!
Nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ vẻ mặt khác thường, Lộ Phi Dương phi thân đi tới, nhìn lên Nhạn Linh tiễn, nhíu mày nói: Đây là ám khí của đại sư huynh, muội nằm ngủ phía trong một tí sẽ không đụng phải!
Huynh nói gì? Đây là. . . . . . Là đồ của đại sư huynh? Đoàn Cẩm Sơ thoáng thu lại thần sắc, cố tình mờ mịt hỏi.
Đúng vậy, đại sư huynh thường dùng kiếm cùng ám tiễn, muội thì dùng đoản đao, bất quá khi Xuất Kỳ Bất Ý công địch hoặc là phòng thân, chúng ta sư môn chánh thống võ công chủ yếu là kiếm pháp! Lộ Phi Dương nói.
Đoản đao?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại hôm đó, chính là đêm nàng mới vừa xuyên qua, lúc Tiểu Thuận Tử dọn dẹp y phục của nàng, bên trong rơi ra cây chủy thủ kia, thì ra là, đời trước nàng cất giấu chủy thủ là chuẩn bị ám sát hoàng đế!
Như vậy, trên đường Nam Võ, kẻ phóng ám tiễn muốn giết nàng, hẳn là. . . . . . Hẳn là Tiêu Nhược Vân!
Thân thể chấn động, mặt Đoàn Cẩm Sơ thất sắc, rung động môi, khó có thể tin hỏi lại: Nhị Sư Huynh, trừ đại sư huynh có Nhạn Linh tiễn, cõi đời này, còn có người nào?
Cực ít, bởi vì tên này là bình thường, tên nhạn linh kèm theo là đại sư huynh cố ý thêm vào, trên giang hồ không có người nào làm Nhạn Linh tiễn giống đại sư huynh! Lộ Phi Dương suy tư một lát, khẳng định lắc đầu nói.
Vậy sao. Khẽ lên tiếng, Đoàn Cẩm Sơ rũ mắt xuống, trong đầu một mảnh trống không, cũng rối rắm không chịu nổi.
Chẳng lẽ, một người có thể diễn trò tình chân ý thiết đến như thế sao? Tiêu Nhược Vân tại sao muốn giết nàng? Tại sao? Hắn không phải là thích tiểu sư muội hắn sao? Không phải là đã tính đến chuyện thành thân rồi sao? Ngoài mặt, đối với nàng săn sóc mến yêu, ngầm lại âm thầm hạ sát thủ, đây tột cùng là tại sao?
Tiểu sư muội? Muội làm sao vậy? Lộ Phi Dương ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Đoàn Cẩm Sơ nói: Thế nào lại xuất một đầu mồ hôi? Để ta xem có bị sốt không? Nói xong, tay áp lên trán của nàng, rồi sau đó lại cau mày nói: Không sao rồi, muội đang nghĩ gì vậy? Là Nhạn Linh tiễn của đại sư huynh có vấn đề gì sao?
Không có, không có, ta chỉ là hiếu kỳ, thuận miệng hỏi một chút. Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt, gắng nặn ra nụ cười, lại hỏi, Nhị Sư Huynh, ta trước kia thật sự cùng đại sư huynh tình cảm rất sâu sắc sao?
Lộ Phi Dương cười một tiếng, nói: Muội nha, lãnh ngạo nhất, trong mắt chỉ thấy đại sư huynh, đại sư huynh đối với muội càng thêm che chở, nâng niu trong lòng bàn tay tựa như bảo bối!
Thật sao? Đoàn Cẩm Sơ đáp một tiếng, cảm giác đột nhiên toàn thân nóng lên, một cỗ khó chịu dân lên trong người, làm nàng - ý thức dần dần có chút không thanh, Lộ Phi Dương ngồi ở bên người nàng, trên người hắn phát ra hơi thở phái nam phả vào mặt, làm nàng hô hấp không khỏi dồn dập, gương mặt nóng lên, cặp mắt đầy sương mù. . . . . .
Tiểu sư muội. . . . . .
Lộ Phi Dương khẽ gọi một tiếng, cũng tự giác cảm thấy dị thường, trong cơ thể sóng nhiệt cuồn cuộn, như lửa cháy thân hắn, nơi nào đó trong người đang nhanh chóng bành trướng, một cỗ ham muốn khó tả tràn đầy toàn thân, nóng rang không chịu nổi, làm như có một cỗ lực lượng dẫn dắt hắn, bàn tay vô ý thức nâng lên, đưa về phía Đoàn Cẩm Sơ trên giường . . . . .
/202
|