Đoàn Cẩm Sơ, xem ra ta nhất định phải nhắc nhở nàng, đặt quy củ cho nàng, thứ nhất, nàng từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tất cả đều thuộc về duy nhất một mình Sở Vân Hách ta! Thứ hai, hôm nay ta phá tấm thân xử nữ của nàng, bất kể trong lòng nàng nghĩ như thế nào, từ đầu đến chân nàng đều là nữ nhân của ta! Thứ ba, nàng thành thân hay yêu đều chỉ có một lựa chọn, chính là ta! Ta muốn người của nàng, muốn lòng của nàng, muốn thân nàng, muốn nàng toàn bộ! Sở Vân Hách tràn ngập tức giận trong mắt, không hề chớp nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, từng chữ từng câu, nói rõ ràng.
Ta không phải là đồ chơi trong tay chàng! Đoàn Cẩm Sơ tức giận nước mắt ở trong hốc mắt chực trào ra, không sợ hãi chút nào rống trả.
Sở Vân Hách tức hơn, Ta khi nào xem nàng là đồ chơi vậy? Thời điểm nàng còn là thái giám, tâm tư của ta nàng cũng biết rõ, bây giờ còn nói như vậy sao?
Nhưng là, nhưng là hoàng thượng kiên quyết buộc chàng cưới tiểu thư tướng phủ, nói tiểu thư kia hiếu kỳ vừa hết, sẽ để cho chàng thành thân đấy! Đoàn Cẩm Sơ chần chờ cúi xuống, buồn buồn nói.
Sở Vân Hách nhíu mày, trong ánh mắt đều là cuồng ngạo không kềm chế được, Hoàng thượng để cho ta cưới, ta sẽ muốn thành thân sao? Trước kia nàng chưa xuất hiện, ta cưới ai cũng thờ ơ, hiện tại, hôn sự của ta tự ta làm chủ!
Ách. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, lặng người hồi lâu, tinh thần chán nản nói: Chàng dám kháng chỉ sao? Hôn ước đã định sang năm, chàng đột nhiên thoái hôn, mặt mũi của Thừa tướng đặt vào đâu? Hoàng thượng sẽ giáng tội chàng đấy!
Sơ nhi, những chuyện này không cần nàng quan tâm, ta đã đáp ứng nàng, ta tự có cách. . . Làm được, nàng chỉ cần an tâm chờ phủ thêm giá y, làm tân nương tử xinh đẹp nhất của ta là tốt rồi! Sở Vân Hách chạm khẽ cánh môi mềm mại của nàng, tảng âm trầm thấp, giọng nghiêm túc nói.
Đoàn Cẩm Sơ phượng mâu nhẹ nâng, bình tĩnh theo dõi hắn nhìn một hồi lâu, sau đó nặng nề gật đầu, trong mắt tràn đầy sáng rỡ cùng tín nhiệm, Ừ, ta tin chàng, ta chờ chàng lấy ta!
Sở Vân Hách mừng rỡ gật đầu, đem người trong ngực ôm chặt hơn, Tốt, nàng chờ ta, mang nàng vào vương phủ, đặt nàng làm Nữ Chủ Nhân duy nhất!
Môi đỏ mọng nâng lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn, Đoàn Cẩm Sơ trở tay vòng lên eo Sở Vân Hách, ngọt ngào tựa đầu vào vai hắn, ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve nơi trúng tên trên cánh tay trái, nhìn nơi đó lưu lại vết sẹo, nghĩ đến Tiêu Nhược Vân chủ nhân Nhạn Linh Tiễn, nhất thời tâm cảnh vô cùng phức tạp, giọng nói tràn đầy đau lòng, Vân Hách, thật xin lỗi, đều bởi vì ta, chàng mới. . . . . .
Nha đầu ngốc! Nói nhảm gì đấy? Nếu lúc ấy ta không cứu nàng, chúng ta có thể có hiện tại sao? Sở Vân Hách khẽ cười nói.
Đoàn Cẩm Sơ đỏ hồng hốc mắt, giọng mang nghẹn ngào mà nói: Nhưng là, nhưng là chàng không sợ tên kia trúng phải, sẽ hại chết chàng sao?
Ha ha, lúc ấy ta không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là không muốn nàng bị thương, nếu ta vì vậy chết đi, cũng cam tâm tình nguyện! Sở Vân Hách hạ gương mặt tuấn tú, hôn nhẹ gò má Đoàn Cẩm Sơ, mặc dù đang cười, giọng nói lại nghiêm túc vô cùng.
Vân Hách. . . . . .
Nội tâm bị cảm động tràn đầy, Đoàn Cẩm Sơ thốt lên. . .
Lời nàng chưa kịp ra miệng, đã bị nụ hôn của hắn đột nhiên bao phủ nốt vào bên trong, giữa răng môi, hơi thở cả hai quấn quít lẫn nhau, dịu dàng lưu luyến, triền miên không nghỉ, nàng xụi lơ thân thể, chìm đắm trong nhu tình của hắn, quên mất chỗ đã. . . . . .
Tình dục, sáng sớm đã đốt lên, giờ phút này còn hơn ngọn lửa cháy lan đồng cỏ, càng không thể đè nén, hạ thân hắn kiên đĩnh từ lúc vào hồ tắm, hiện dục hỏa đã lặng lẽ dâng lên đến đầu, nhịn không được nữa, không thể khống chế bản thân, bàn tay to của hắn trượt vào giữa hai chân của nàng, môi mỏng cũng trượt xuống, hôn lên trước ngực nàng bởi vì hắn mà nở rộ hồng mai. . . . . .
Ừ. . . . . . Đau . . . . . .
Đoàn Cẩm Sơ nhẹ chau lại đôi mi thanh tú, không nhịn được rên rỉ ra tiếng, Sở Vân Hách lập tức dừng lại động tác, ngước mắt khẽ hỏi: Không thoải mái phải không?
Ừ, có chút đau . Đoàn Cẩm Sơ đỏ mặt, lúng ta lúng túng thấp đầu xuống.
Sở Vân Hách hít sâu một hơi, ôm Đoàn Cẩm Sơ ngồi ở một bên, cầm lên khăn lông lau thân thể của mình thật nhanh, không cách nào thả ra dục vọng nghẹn chết hắn, gương mặt tuấn tú ửng hồng thật lâu không tiêu tan, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt hàm răng lấy ý chí kiên định cố ẩn nhẫn.
Tắm xong thân thể, ôm Đoàn Cẩm Sơ bước ra, dùng khăn bông lau khô nước đọng trên người cả hai, Sở Vân Hách tiếp tục chịu đựng xung động phun máu mũi, ôm Đoàn Cẩm Sơ đến bên giường, thay nàng đắp lên chăn gấm, sau đó buông màn xuống, không nói một lời mặc áo vào, đi ra. . . Mở cừa, nhìn Cẩn nhi Huệ nhi đang đứng chờ ở hành lang, mặt không chút thay đổi mà nói: Đi vào hầu hạ!
Dạ, chủ tử!
Hai nha hoàn ôm hai chồng đồ mới đi vào, phúc thân nói: Chủ tử, xiêm y mới mua ban cho tiểu Sơ tử, cùng đồ thái giám đã giặt xong hong khô rồi, nô tỳ vào hầu hạ thay quần áo sao?
Không cần không cần! Tự ta mặc, ai cũng chớ vào!
Không đợi Sở Vân Hách trả lời, Đoàn Cẩm Sơ trong màn tình thế cấp bách lo lắng lên tiếng nói, chỉ sợ Cẩn nhi Huệ nhi thấy nàng toàn thân dấu vết ngượng ngùng, nếu vậy, nàng thật sự phải tìm lỗ chui vào!
Nghe vậy, Cẩn nhi Huệ nhi vội cúi đầu, thấp người đi vào, bả vai có chút rung động, không thấy rõ vẻ mặt thần sắc, nhưng tựa hồ đang nén cười. . . . . .
Gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách thoáng lúng túng, hắng giọng, cố phớt tỉnh nói: Y phục để xuống, lấy một bộ trải giường mới để đổi lên, phân phó phòng ăn lập tức chuẩn bị thiện, kêu bọn nha hoàn đi vào dọn dẹp phòng.
Dạ, chủ tử, nô tỳ đi ngay làm!
Cẩn nhi Huệ nhi nhanh chóng lui ra ngoài nhi, Sở Vân Hách cầm y phục nhấc màn lên đi vào, ngồi xuống giường, nhìn bộ dáng Đoàn Cẩm Sơ thẹn thùng 囧, giễu giễu nói: Hiện tại không công khai, đó cũng là chuyện sớm hay muộn, hai nha hoàn này đã biết nàng là nữ nhân, ha ha. . . . . . Cũng đương nhiên biết chúng ta vừa làm cái gì rồi!
Chàng, chàng còn nói! Không cho nói, một chữ cũng không cho nói! Đoàn Cẩm Sơ tự trong chăn gấm lộ ra nửa mặt, chu môi phấn. . . gắt giọng.
Sở Vân Hách trong mắt nụ cười càng lúc càng sâu nồng, nghiêng thân từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ dược cao, dùng đầu ngón tay quệt một chút, tay kia đem chăn nhấc lên, nói: Mở chân ra, ta thoa thuốc cho nàng chốc nữa sẽ hết đau thôi.
Ách. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, đợi phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng một mảnh, nhăn nhó đang không biết nên như thế nào cho phải thì Sở Vân Hách đã không nhịn được, trực tiếp giang rộng hai chân của nàng, nghiêng thân nửa nằm xuống, chậm rãi duỗi ngón tay có dược cao hạ xuống nơi đó dưới thân thể nàng, êm ái đem thuốc bôi bôi ở hai vách nhụy hoa.
Chàng. . . . . . Chàng làm chuyện này nhiều lần rồi sao, lại nhuần nhuyễn như vậy? Đoàn Cẩm Sơ quẫn bách ngượng ngùng, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, cong miệng nhỏ nhắn hỏi.
Ừ. Sở Vân Hách thuận miệng một đáp, lại đột nhiên hiểu ra, vội nói: Không có, ta sao có lòng rỗi rãnh hầu hạ nữ nhân nào chứ, người nào thương thân thì tự mình bôi đi!
/202
|