Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 135 - Ý Kiến Khác Nhau, Khẩu Dụ Hoàng Thượng
/202
|
Đoàn Cẩm Sơ im lặng, lại vùi mặt chôn sâu một tấc, không phản bác càng thêm ngượng ngùng, mím chặt môi không nói, đôi tay cũng không biết nên để đâu, ngượng ngùng đụng phải thân thể hắn, không thể làm gì khác hơn là lung tung níu lấy vạt áo mình.
Y Lan cùng Y Nhân bưng chậu nước đi vào, nhưng không thấy bóng dáng Đoàn Cẩm Sơ, lặng lẽ đi vào nội thất, thấy màn hạ xuống, trên đất có hai đôi giày, hai người không nhìn cũng đoán được, sắc mặt có chút trắng bệch, mặc dù không nghe được động tĩnh gì, cũng không dám thở mạnh lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa, Sở Vân Hách không khỏi mím môi bật cười, Sơ Nhi, bọn nha hoàn bị ta dọa sợ, tận mắt thấy ta cùng thái giám ở trên giường. . . . . . Ha ha. . . . . .
Chàng còn cười được? Hình tượng của chàng toàn bộ bị phá hủy rồi! Đoàn Cẩm Sơ tức giận sẳng giọng.
Ta mà phải quan tâm ánh mắt người khác hay sao? Ta chỉ sợ lời đồn bất lợi cho nàng thôi, những thứ khác, ta đã quen rồi! Sở Vân Hách cười khẽ, ngừng một lát, lại nói: Bất quá, ta phải để nàng sớm khôi phục nữ trang mới được, cả ngày cùng thái giám xen lẫn một chỗ, còn gì dáng vẻ?
Cùng thái giám ở chung tốt vô cùng, lại không cần lo lắng bọn họ chiếm tiện nghi ta! Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, lơ đễnh mà nói.
Hử? Tốt cái gì? Thái giám cũng coi như nam nhân, lúc rời kinh vội vàng, không kịp để ý an bài cho nàng, chỉ có thể uất ức nàng ở phòng hạ nhân, ăn uống không tốt, hiện tại ta đã trở về, còn có thể để nàng tiếp tục chịu khổ sao? Sở Vân Hách liễm lông mày, không vui nói.
Đoàn Cẩm Sơ không nói gì, hiện tại, nàng thà bị tiếp tục làm thái giám, cũng không muốn ở lại chỗ này, không muốn đối mặt những chuyện kia làm nàng không cách nào chịu đựng, chẳng qua là, cùng Sở Vân Hách nói không thông, hắn chăm chăm nhìn nàng, nàng rời đi một bước hắn cũng khẩn trương vạn phần, kế hoạch ban đầu của nàng bị nhỡ, chỉ có thể lui mà cầu xin tiếp theo, xem có hi vọng hồi cung không . . . . . .
Sơ Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy? Đợi lâu, không nghe Đoàn Cẩm Sơ nói chuyện, Sở Vân Hách nâng mặt của nàng, nghi ngờ hỏi.
Vân Hách, ta không phải là phụ chúc phẩm của chàng, ta là người độc lập, có tư tưởng riêng mình, nguyên tắc làm người của ta và các nữ nhân nơi này không giống nhau, cả đời ta không nghĩ muốn dựa vào nam nhân, lấy nam nhân làm trời, lấy phu vi cương, chàng có hiểu không? Vân Hách, chúng ta tách ra một thời gian, để bản thân yên tĩnh suy nghĩ một chút cho rõ ràng được chứ? Đoàn Cẩm Sơ nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói.
Sơ Nhi. . . . . . Ta nghe không hiểu rõ nàng muốn nói gì, nàng không dựa vào nam nhân, một mình nàng có thể sống sao? Sở Vân Hách không hiểu cau mày, Nàng yên tâm, ta hiểu rõ tính tình của nàng, cho nên ta sẽ không lấy nữ giới giáo điều trói buộc nàng, nàng đừng nghĩ chuyện muốn cùng ta tách ra được chứ?
Vân Hách, chàng. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ bực mình, sao nam nhân cổ đại khó thông suốt vậy chứ? Bất quá cũng thế, không biết vượt qua mấy ngàn năm, muốn cho hắn tiếp nhận tư tưởng của nàng, không phải chuyện một lát là có thể thành công, thở dài một hơi, phiền não nhắm hai mắt lại, rất là vô lực nói: Thôi, không nói, ngủ đi.
Sở Vân Hách cũng buồn bực, Sơ Nhi, nàng, nàng rốt cuộc là từ đâu tới? Tại sao nàng nói nhiều điều ta nghe không hiểu được?
Ta là từ Âm Tào Địa Phủ tới, ta là nữ nhi Diêm vương gia, tại Địa phủ nhàm chán không sống được, chạy đến nhân gian dạo chơi một chút, nếu ngày nào đó cha ta nhớ ta, sẽ phái Hắc Bạch vô thường đến đón ta trở về Địa phủ luôn! Đoàn Cẩm Sơ đôi mi thanh tú nhăn một cái, thuận miệng hạt bài nói.
Nghe vậy, Sở Vân Hách bật ngồi dậy, gương mặt tuấn tú nháy mắt kéo băng hàn, Đoàn Cẩm Sơ phát hiện cảm giác bất thường, len lén mở mắt ra, lại giật mình nhảy một cái, Chàng, chàng làm gì đấy?
Sở Vân Hách một đôi mắt lửa giận nhướn lên cao, khí thế lẫm liệt, kèm theo lực uy hiếp mạnh mẽ, nhìn chằm chằm nàng gằn từng chữ một: Nàng lập lại lần nữa!
Ta. . . . . . là ta nói càn, không có gì, chỉ đùa một chút. Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, cà lăm chăm sóc giải thích.
Lời như thế còn dám lấy ra cười giỡn, Bổn vương phạt miệng của nàng! Sở Vân Hách cắn răng nghiến lợi, nói xong lại nằm xuống, ôm chặt Đoàn Cẩm Sơ ôm trong ngực, nhẹ giọng nói: Ta không cần tỉnh táo, nàng thì cần, đến sáng ta đi thư phòng, nàng ở trong phòng từ từ tỉnh táo, ta không quấy rầy nàng! Không cho phép nàng nói muốn rời xa ta..., nàng biết ta quan tâm nàng bao nhiêu, nàng nhẫn tâm để ta lâm vào thống khổ lần nữa sao?
Nói đi nói lại, đề tài lại trở về nguyên điểm, một khi hắn quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi, nàng chỉ trầm mặc không nói, đành phải đem tâm sự chôn sâu ở đáy lòng.
Sở Vân Hách ôm lấy nàng, xác định ôm chặt nàng rồi, mới thả lỏng tâm tình nhắm hai mắt lại, sau đó yên tâm ngủ say, nhưng trong giấc mộng, hắn vẫn nhíu chặt chân mày, không giãn ra chút nào, cảm giác bất an cùng sợ hãi ấy sao cứ mãnh liệt quanh quẩn trái tim hắn.
Ai ngờ, rất nhiều chuyện, đều không ở trong dự liệu, tỷ như ——
Đến xế chiều, cửa thư phòng bị gõ vang, Nghiêm Du đi vào bẩm báo, Chủ tử, trong cung phái người đến, hoàng thượng tuyên ngài lập tức vào cung kiến giá! Còn một chỉ dụ khác cho tiểu Sơ tử, hoàng thượng mệnh tiểu Sơ tử từ ngày mai đến ngự tiền hầu hạ, làm thị trà thái giám, mệnh chủ tử khi vào cung mang theo tiểu Sơ tử đưa vào.
Cái gì? Sở Vân Hách cả kinh, suýt nữa vung tay đánh rơi ly trà trên bàn.
Chủ tử, tới truyền chỉ chính là Trương công công thủ hạ của Lộ tổng quản, Lộ tổng quản có tin cho ngài. Nghiêm Du cúi đầu nói xong, đem tờ giấy trắng nhỏ hai tay trình lên.
Sở Vân Hách nhận lấy, mở ra xem kỹ một lần, gương mặt tuấn tú lo lắng như băng đông lạnh, tờ giấy kia ở trong tay bóp một cái, nát hết thành bụi phấn, ánh mắt rét lạnh, thâm thúy u quang, xen lẫn sâu nồng hung ác, khóe môi hơi vểnh cười lạnh nói: Được! Rất tốt! Lại dám ở trước mặt phụ hoàng nói láo làm hư chuyện Bổn vương, Bổn vương há có thể để cho bọn họ yên thân!
Chủ tử, ý của ngài là. . . . . . Nghiêm Du ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi mà hỏi.
Sở Vân Hách môi mỏng câu lên, ánh mắt nghễ hướng ngoài cửa sổ, tảng âm lạnh không một tia nhiệt độ, Đem bút bạc kia đoạt về, mười ngày kỳ hạn, nếu trả không được, trên giang hồ người người đều biết quy cũ của Mộ Thiên Kình ta, lấy mệnh thường Ngân!
Dạ, chủ tử! Nghiêm Du chấn động, lập tức chắp tay nói.
Sở Vân Hách thu lại lông mày, lại nói: Thông báo An Vũ cùng An Dịch, bất luận sử dụng thủ đoạn gì, Bổn vương phải biết Lộ Phi Dương, Hà Linh, Đoàn Cẩm Sơ cùng vị đại sư huynh không biết tên kia bọn họ thuộc về môn phái nào, có quan hệ gì với Thiên Anh môn không!
Dạ, nô tài lập tức đi truyền tin cho bọn hắn. Nghiêm Du sắc mặt nghiêm cẩn gật đầu.
Còn nữa..., Bổn vương mới vừa phúc tra qua sổ sách, Giang Âm lân cận ba huyện, có không ít mễ thương đột nhiên ào ào tăng giá gạo, có chuyện này không? Sở Vân Hách ánh mắt liếc về phía trên bàn sách chồng chất, nhíu mày hỏi.
Bẩm chủ tử, xác thực, đây là chuyện mười ngày trước, chủ tử đang trên đường hồi kinh, nô tài không bẩm báo kịp, hai ngày này chủ tử lại vội, nô tài liền tạm gác lại rồi, không nghĩ chủ tử vô tình thấy được. Nghiêm Du trả lời.
Lập tức phân phó, chèn ép giá gạo Giang Âm ba huyện, không làm cho dân chúng chịu tổn hại, sau đó tra rõ nguyên nhân lập tức thượng bẩm!
Dạ, nô tài tuân lệnh!
Y Lan cùng Y Nhân bưng chậu nước đi vào, nhưng không thấy bóng dáng Đoàn Cẩm Sơ, lặng lẽ đi vào nội thất, thấy màn hạ xuống, trên đất có hai đôi giày, hai người không nhìn cũng đoán được, sắc mặt có chút trắng bệch, mặc dù không nghe được động tĩnh gì, cũng không dám thở mạnh lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa, Sở Vân Hách không khỏi mím môi bật cười, Sơ Nhi, bọn nha hoàn bị ta dọa sợ, tận mắt thấy ta cùng thái giám ở trên giường. . . . . . Ha ha. . . . . .
Chàng còn cười được? Hình tượng của chàng toàn bộ bị phá hủy rồi! Đoàn Cẩm Sơ tức giận sẳng giọng.
Ta mà phải quan tâm ánh mắt người khác hay sao? Ta chỉ sợ lời đồn bất lợi cho nàng thôi, những thứ khác, ta đã quen rồi! Sở Vân Hách cười khẽ, ngừng một lát, lại nói: Bất quá, ta phải để nàng sớm khôi phục nữ trang mới được, cả ngày cùng thái giám xen lẫn một chỗ, còn gì dáng vẻ?
Cùng thái giám ở chung tốt vô cùng, lại không cần lo lắng bọn họ chiếm tiện nghi ta! Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, lơ đễnh mà nói.
Hử? Tốt cái gì? Thái giám cũng coi như nam nhân, lúc rời kinh vội vàng, không kịp để ý an bài cho nàng, chỉ có thể uất ức nàng ở phòng hạ nhân, ăn uống không tốt, hiện tại ta đã trở về, còn có thể để nàng tiếp tục chịu khổ sao? Sở Vân Hách liễm lông mày, không vui nói.
Đoàn Cẩm Sơ không nói gì, hiện tại, nàng thà bị tiếp tục làm thái giám, cũng không muốn ở lại chỗ này, không muốn đối mặt những chuyện kia làm nàng không cách nào chịu đựng, chẳng qua là, cùng Sở Vân Hách nói không thông, hắn chăm chăm nhìn nàng, nàng rời đi một bước hắn cũng khẩn trương vạn phần, kế hoạch ban đầu của nàng bị nhỡ, chỉ có thể lui mà cầu xin tiếp theo, xem có hi vọng hồi cung không . . . . . .
Sơ Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy? Đợi lâu, không nghe Đoàn Cẩm Sơ nói chuyện, Sở Vân Hách nâng mặt của nàng, nghi ngờ hỏi.
Vân Hách, ta không phải là phụ chúc phẩm của chàng, ta là người độc lập, có tư tưởng riêng mình, nguyên tắc làm người của ta và các nữ nhân nơi này không giống nhau, cả đời ta không nghĩ muốn dựa vào nam nhân, lấy nam nhân làm trời, lấy phu vi cương, chàng có hiểu không? Vân Hách, chúng ta tách ra một thời gian, để bản thân yên tĩnh suy nghĩ một chút cho rõ ràng được chứ? Đoàn Cẩm Sơ nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói.
Sơ Nhi. . . . . . Ta nghe không hiểu rõ nàng muốn nói gì, nàng không dựa vào nam nhân, một mình nàng có thể sống sao? Sở Vân Hách không hiểu cau mày, Nàng yên tâm, ta hiểu rõ tính tình của nàng, cho nên ta sẽ không lấy nữ giới giáo điều trói buộc nàng, nàng đừng nghĩ chuyện muốn cùng ta tách ra được chứ?
Vân Hách, chàng. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ bực mình, sao nam nhân cổ đại khó thông suốt vậy chứ? Bất quá cũng thế, không biết vượt qua mấy ngàn năm, muốn cho hắn tiếp nhận tư tưởng của nàng, không phải chuyện một lát là có thể thành công, thở dài một hơi, phiền não nhắm hai mắt lại, rất là vô lực nói: Thôi, không nói, ngủ đi.
Sở Vân Hách cũng buồn bực, Sơ Nhi, nàng, nàng rốt cuộc là từ đâu tới? Tại sao nàng nói nhiều điều ta nghe không hiểu được?
Ta là từ Âm Tào Địa Phủ tới, ta là nữ nhi Diêm vương gia, tại Địa phủ nhàm chán không sống được, chạy đến nhân gian dạo chơi một chút, nếu ngày nào đó cha ta nhớ ta, sẽ phái Hắc Bạch vô thường đến đón ta trở về Địa phủ luôn! Đoàn Cẩm Sơ đôi mi thanh tú nhăn một cái, thuận miệng hạt bài nói.
Nghe vậy, Sở Vân Hách bật ngồi dậy, gương mặt tuấn tú nháy mắt kéo băng hàn, Đoàn Cẩm Sơ phát hiện cảm giác bất thường, len lén mở mắt ra, lại giật mình nhảy một cái, Chàng, chàng làm gì đấy?
Sở Vân Hách một đôi mắt lửa giận nhướn lên cao, khí thế lẫm liệt, kèm theo lực uy hiếp mạnh mẽ, nhìn chằm chằm nàng gằn từng chữ một: Nàng lập lại lần nữa!
Ta. . . . . . là ta nói càn, không có gì, chỉ đùa một chút. Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, cà lăm chăm sóc giải thích.
Lời như thế còn dám lấy ra cười giỡn, Bổn vương phạt miệng của nàng! Sở Vân Hách cắn răng nghiến lợi, nói xong lại nằm xuống, ôm chặt Đoàn Cẩm Sơ ôm trong ngực, nhẹ giọng nói: Ta không cần tỉnh táo, nàng thì cần, đến sáng ta đi thư phòng, nàng ở trong phòng từ từ tỉnh táo, ta không quấy rầy nàng! Không cho phép nàng nói muốn rời xa ta..., nàng biết ta quan tâm nàng bao nhiêu, nàng nhẫn tâm để ta lâm vào thống khổ lần nữa sao?
Nói đi nói lại, đề tài lại trở về nguyên điểm, một khi hắn quyết định chuyện gì, rất khó thay đổi, nàng chỉ trầm mặc không nói, đành phải đem tâm sự chôn sâu ở đáy lòng.
Sở Vân Hách ôm lấy nàng, xác định ôm chặt nàng rồi, mới thả lỏng tâm tình nhắm hai mắt lại, sau đó yên tâm ngủ say, nhưng trong giấc mộng, hắn vẫn nhíu chặt chân mày, không giãn ra chút nào, cảm giác bất an cùng sợ hãi ấy sao cứ mãnh liệt quanh quẩn trái tim hắn.
Ai ngờ, rất nhiều chuyện, đều không ở trong dự liệu, tỷ như ——
Đến xế chiều, cửa thư phòng bị gõ vang, Nghiêm Du đi vào bẩm báo, Chủ tử, trong cung phái người đến, hoàng thượng tuyên ngài lập tức vào cung kiến giá! Còn một chỉ dụ khác cho tiểu Sơ tử, hoàng thượng mệnh tiểu Sơ tử từ ngày mai đến ngự tiền hầu hạ, làm thị trà thái giám, mệnh chủ tử khi vào cung mang theo tiểu Sơ tử đưa vào.
Cái gì? Sở Vân Hách cả kinh, suýt nữa vung tay đánh rơi ly trà trên bàn.
Chủ tử, tới truyền chỉ chính là Trương công công thủ hạ của Lộ tổng quản, Lộ tổng quản có tin cho ngài. Nghiêm Du cúi đầu nói xong, đem tờ giấy trắng nhỏ hai tay trình lên.
Sở Vân Hách nhận lấy, mở ra xem kỹ một lần, gương mặt tuấn tú lo lắng như băng đông lạnh, tờ giấy kia ở trong tay bóp một cái, nát hết thành bụi phấn, ánh mắt rét lạnh, thâm thúy u quang, xen lẫn sâu nồng hung ác, khóe môi hơi vểnh cười lạnh nói: Được! Rất tốt! Lại dám ở trước mặt phụ hoàng nói láo làm hư chuyện Bổn vương, Bổn vương há có thể để cho bọn họ yên thân!
Chủ tử, ý của ngài là. . . . . . Nghiêm Du ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi mà hỏi.
Sở Vân Hách môi mỏng câu lên, ánh mắt nghễ hướng ngoài cửa sổ, tảng âm lạnh không một tia nhiệt độ, Đem bút bạc kia đoạt về, mười ngày kỳ hạn, nếu trả không được, trên giang hồ người người đều biết quy cũ của Mộ Thiên Kình ta, lấy mệnh thường Ngân!
Dạ, chủ tử! Nghiêm Du chấn động, lập tức chắp tay nói.
Sở Vân Hách thu lại lông mày, lại nói: Thông báo An Vũ cùng An Dịch, bất luận sử dụng thủ đoạn gì, Bổn vương phải biết Lộ Phi Dương, Hà Linh, Đoàn Cẩm Sơ cùng vị đại sư huynh không biết tên kia bọn họ thuộc về môn phái nào, có quan hệ gì với Thiên Anh môn không!
Dạ, nô tài lập tức đi truyền tin cho bọn hắn. Nghiêm Du sắc mặt nghiêm cẩn gật đầu.
Còn nữa..., Bổn vương mới vừa phúc tra qua sổ sách, Giang Âm lân cận ba huyện, có không ít mễ thương đột nhiên ào ào tăng giá gạo, có chuyện này không? Sở Vân Hách ánh mắt liếc về phía trên bàn sách chồng chất, nhíu mày hỏi.
Bẩm chủ tử, xác thực, đây là chuyện mười ngày trước, chủ tử đang trên đường hồi kinh, nô tài không bẩm báo kịp, hai ngày này chủ tử lại vội, nô tài liền tạm gác lại rồi, không nghĩ chủ tử vô tình thấy được. Nghiêm Du trả lời.
Lập tức phân phó, chèn ép giá gạo Giang Âm ba huyện, không làm cho dân chúng chịu tổn hại, sau đó tra rõ nguyên nhân lập tức thượng bẩm!
Dạ, nô tài tuân lệnh!
/202
|