Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 149 - Trong Rừng Tùng, Hắn Muốn Mang Nàng Đi
/202
|
Bởi vì mệt mỏi chuyện Sở Vân Hách, lại được Tiểu Thuận Tử giải thích, Đoàn Cẩm Sơ cũng không nghi ngờ gì, bình yên ngủ một đêm, sáng dậy sớm đến hầu tại Triều Dương điện.
Nhưng, chiều trở về không bao lâu, Lộ Văn Minh lại đích thân đến cửa, còn mang theo hai thái giám bên cạnh.
Lúc này, Tiểu Thuận Tử còn chưa về, chỉ có Tiểu Xuyên Tử và Đoàn Cẩm Sơ.
Đem đồ đạc của Tiểu Thuận Tử đưa đi! Lộ Văn Minh phân phó ngắn gọn cho hai thái giám phía sau.
Dạ, tổng quản đại nhân!
Chờ chút! Đoàn Cẩm Sơ vội hô, bước tới đưa lưng chắn trước tủ quần áo, nghi ngờ hỏi: Đây là muốn làm gì. Vì sao phải mang đồ của Tiểu Thuận Tử đi.
Tiểu Sơ tử, Tiểu Thuận Tử bị điều sang phòng khác ở, đương nhiên phải mang đồ đi, Lộ Văn Minh nói.
Vì sao phải điều. Bọn ta ở chung rất tốt, ngài định điều hắn đi đâu. Đoàn Cẩm Sơ vừa hoang mang vừa tức giận chất vấn.
Lộ Văn Minh thản nhiên liếc nàng một cái, không nhanh không chậm nói: Điều đến phòng cạnh bên, không vì sao cả, phòng kia là của thái giám mãn năm vừa xuất cung, giờ thành phòng trống, bên này phòng chật ở chung bất tiện, nên điều hắn sang đó,
Không không chật đâu, ta thấy rất thoải mái, Lộ tổng quản, ngài đừng điều Tiểu Thuận Tử đi được không. Đoàn Cẩm Sơ nài nỉ, nhìn Lộ Văn Minh cầu xin.
Không được, không thể không điều, đây là quy củ, Lộ Văn Minh mặt không chút thay đổi. Nói xong, liếc mắt sang bên, hai thái giám kia vội đứng lên hành động, nhanh nhẹn đem giường đôi của Tiểu Xuyên Tử và Tiểu Thuận Tử đổi thành giường đơn, sau đó lại đến gom đồ của Tiểu Thuận Tử.
Nhớ tới bộ y phục dạ hành kia, lại đột nhiên nhớ tới bộ đồ hắn vừa mặc ngày đó có bọc cả chủy thủ bên trong, đều được Tiểu Thuận Tử cất vào đây, chỉ sợ đều ở cả trong tủ quần áo này, cả kinh, Đoàn Cẩm Sơ chết sống chắn trước tủ quần áo, nghiêm mặt nói: Lộ Văn Minh, ngài muốn gì. Tiểu Thuận Tử hiện không có mặt, các ngài sao có thể tùy tiện lục lạo đồ của người ta. Nếu phải điều đi, cũng phải chờ hắn xong việc trở về tự thu dọn rồi chuyển đi chứ!
Tiểu Sơ tử, ngươi tránh ra! Lộ Văn Minh có chút không kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén trừng Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ không sợ hắn, ưỡn ngực nói: ta không tránh!
Tiểu Xuyên Tử thấy thế, muốn khuyên, Tiểu Sơ tử, ngươi đừng. . . . . .
Ngươi câm miệng! Cút sang bên cho ta, một lát ta sẽ tính sổ với ngươi! Đoàn Cẩm Sơ trực tiếp rống Tiểu Xuyên Tử, trừng mắt quát hắn.
Tiểu Xuyên Tử nuốt nước miếng rụt người lại.
Lộ Văn Minh chắp tay sau lưng, ra lệnh, Kéo tiểu Sơ tử ra!
Lộ Văn Minh, ngươi hỗn đản! Đoàn Cẩm Sơ khẩn cấp, bật thốt lên câu mắng.
Hai thái giám kia biến sắc, thập phần khiếp sợ đơ ra tại chỗ, cả người Lộ Văn Minh ẩn ẩn run rẩy, nhịn lại nhịn, đang chuẩn bị ra lệnh tiếp tục thì, cửa mở, Tiểu Thuận Tử đã về!
Nô tài Tiểu Thuận Tử bái kiến tổng quản đại nhân! Tiểu Thuận Tử hơi kinh hãi, quỳ xuống hành lễ nói.
Lộ Văn Minh nói: Tiểu Thuận Tử, hiện ngươi bị điều đến phòng cách vách Tiểu Lý Tử, lập tức thu dọn đồ đạc cùng chúng ta đi thôi,
Tiểu Thuận Tử nhíu mi, thoáng chần chờ, không thắc mắc gật đầu, Dạ, nô tài lập tức thu dọn,
Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngác nhìn Tiểu Thuận Tử, hắn đi tới hướng nàng nhẹ nhàng cười, kéo nàng sang một bên, sau đó đẩy khóa mở tủ quần áo, nhanh nhẹn tự thu dọn quần áo, sau đó thấp giọng nói một câu, Tự chăm sóc mình cho tốt nhé
Huynh. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ nghẹn lời,
Đi thôi! Ánh mắt Lộ Văn Minh nhìn chằm chằm Tiểu Thuận Tử, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Thuận Tử không nói gì nữa, vội theo sau.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Đoàn Cẩm Sơ ngồi bên giường, nửa ngày không kịp phản ứng, vì sao vừa rồi Tiểu Thuận Tử thu dọn quần áo, không có kiện y phục dạ hành kia. Chỉ toàn quần áo bình thường, cũng không thấy có chủy thủ, chẳng lẽ tối hôm qua nàng hoa mắt.
Hôm sau, Đoàn Cẩm Sơ được nghỉ, trong lòng vẫn không bỏ xuống được nàng chạy tới cách vách tìm Tiểu Thuận Tử, ai ngờ, Tiểu Thuận Tử lại không thấy, hỏi thái giám cùng phòng, hắn nói là đi Bảo Nguyệt cung hầu hạ.
Suy sụp trở về, tới cửa rồi không muốn vào, lại muốn ra ngoài một chút, ai ngờ, mới ra tới cửa, đã đụng phải Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử đã thấy nàng từ xa, dừng lại tại chỗ, bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, đến lúc nàng đi tới trước mặt, chưa biết mở miệng thế nào thì, hắn lại đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng đến rừng tùng kín đáo phía sau kính sự phòng.
Vốn định giãy ra, lại nghĩ tới chuyện chủy thủ trọng yếu kia, Đoàn Cẩm Sơ liền nhắm mắt, đi theo Tiểu Thuận Tử vào rừng tùng, khi dừng lại, bỏ cổ tay nàng ra, bàn tay to của hắn hạ xuống, cầm tay nhỏ bé của nàng, cả kinh, nàng lập tức giãy khỏi tay hắn, hắn lại nắm càng nhanh, lực đạo càng mạnh, căn bản nàng giãy không ra. Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: Tiểu Sơ tử, ta có lời hỏi ngươi.
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ dừng giãy dụa, ngước mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Thuận Tử, dạo này Tiểu Thuận Tử trở nên khác thường, Hỏi cái gì.
Có phải ngươi đang muốn rời khỏi hoàng cung không. Tiểu Thuận Tử hỏi.
Đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ nhíu lại, trong lòng phát lên cảnh giác, Sao huynh hỏi như vậy.
Ha ha, ngươi yên tâm, ta không có ý xấu với ngươi, chỉ là ta đoán như thế thôi, Tiểu Thuận Tử cười nhạt, tay kia chậm rãi nâng lên, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt vành tai Đoàn Cẩm Sơ, sâu kín nói nhỏ: Tiểu Sơ tử, gạt người vui lắm sao. Ngươi còn gạt người nữa, sẽ trở thành kẻ lừa đảo đấy.
Huynh. . . . . . Huynh nói cái gì. Huynh huynh đừng sờ lổ tai ta! Đoàn Cẩm Sơ mơ hồ cảm giác được gì, hoảng hốt, vội kéo tay Tiểu Thuận Tử xuống, dụng lực giãy mạnh khỏi tay hắn, lảo đảo lui về phía sau từng bước, càng thêm cảnh giác nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đề phòng.
Tiểu Sơ tử, ngươi đừng khẩn trương, kỳ thật ta đã sớm biết, ta đối với ngươi là thật tâm hay giả ý, ngươi vuốt lương tâm ngẫm lại sẽ biết, nếu ta muốn hại ngươi, đã sớm đi tố giác ngươi. Tiểu Thuận Tử thong thả nói xong, tiến gần từng bước, lại thình lình cầm tay Đoàn Cẩm Sơ, khóe miệng giương lên nụ cười yếu ớt trấn an, Ta muốn mang ngươi đi, rời khỏi hoàng cung, chân trời góc biển đều tùy ngươi, ngươi đã mất trí nhớ, thì cứ mất trí nhớ, so sánh với trước kia mà nói, ta thích ngươi bây giờ,
Cái, cái gì. Tiểu Thuận Tử ca, huynh, ý huynh là sao. Đoàn Cẩm Sơ như bị sét đánh, cứng ngắc thân mình, nghẹn họng nhìn trân trối mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin, rồi lại không thể không tín, hắn sờ cái lổ trên tai nàng, trong lời nói ngầm có ý nghĩa là, hắn đã biết nàng là nữ nhân, mà hắn nói muốn dẫn nàng đi, thích nàng.
Tiểu Thuận Tử cúi người xuống nhìn nàng, ôn nhu nói: Ý tứ chính là điều ngươi nghe được, chính là điều ngươi đang đoán, cái khác ta sẽ không nói, nếu ngươi đi theo ta, ra khỏi cung ngươi tự nhiên sẽ biết toàn bộ, đừng do dự nữa, hoàng cung là một chảo nhuộm lớn, không phải nơi ngươi có thể ở an ổn, thân phận của ngươi bị vạch trần chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó có muốn chạy cũng không kịp!
Nhưng, chiều trở về không bao lâu, Lộ Văn Minh lại đích thân đến cửa, còn mang theo hai thái giám bên cạnh.
Lúc này, Tiểu Thuận Tử còn chưa về, chỉ có Tiểu Xuyên Tử và Đoàn Cẩm Sơ.
Đem đồ đạc của Tiểu Thuận Tử đưa đi! Lộ Văn Minh phân phó ngắn gọn cho hai thái giám phía sau.
Dạ, tổng quản đại nhân!
Chờ chút! Đoàn Cẩm Sơ vội hô, bước tới đưa lưng chắn trước tủ quần áo, nghi ngờ hỏi: Đây là muốn làm gì. Vì sao phải mang đồ của Tiểu Thuận Tử đi.
Tiểu Sơ tử, Tiểu Thuận Tử bị điều sang phòng khác ở, đương nhiên phải mang đồ đi, Lộ Văn Minh nói.
Vì sao phải điều. Bọn ta ở chung rất tốt, ngài định điều hắn đi đâu. Đoàn Cẩm Sơ vừa hoang mang vừa tức giận chất vấn.
Lộ Văn Minh thản nhiên liếc nàng một cái, không nhanh không chậm nói: Điều đến phòng cạnh bên, không vì sao cả, phòng kia là của thái giám mãn năm vừa xuất cung, giờ thành phòng trống, bên này phòng chật ở chung bất tiện, nên điều hắn sang đó,
Không không chật đâu, ta thấy rất thoải mái, Lộ tổng quản, ngài đừng điều Tiểu Thuận Tử đi được không. Đoàn Cẩm Sơ nài nỉ, nhìn Lộ Văn Minh cầu xin.
Không được, không thể không điều, đây là quy củ, Lộ Văn Minh mặt không chút thay đổi. Nói xong, liếc mắt sang bên, hai thái giám kia vội đứng lên hành động, nhanh nhẹn đem giường đôi của Tiểu Xuyên Tử và Tiểu Thuận Tử đổi thành giường đơn, sau đó lại đến gom đồ của Tiểu Thuận Tử.
Nhớ tới bộ y phục dạ hành kia, lại đột nhiên nhớ tới bộ đồ hắn vừa mặc ngày đó có bọc cả chủy thủ bên trong, đều được Tiểu Thuận Tử cất vào đây, chỉ sợ đều ở cả trong tủ quần áo này, cả kinh, Đoàn Cẩm Sơ chết sống chắn trước tủ quần áo, nghiêm mặt nói: Lộ Văn Minh, ngài muốn gì. Tiểu Thuận Tử hiện không có mặt, các ngài sao có thể tùy tiện lục lạo đồ của người ta. Nếu phải điều đi, cũng phải chờ hắn xong việc trở về tự thu dọn rồi chuyển đi chứ!
Tiểu Sơ tử, ngươi tránh ra! Lộ Văn Minh có chút không kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén trừng Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ không sợ hắn, ưỡn ngực nói: ta không tránh!
Tiểu Xuyên Tử thấy thế, muốn khuyên, Tiểu Sơ tử, ngươi đừng. . . . . .
Ngươi câm miệng! Cút sang bên cho ta, một lát ta sẽ tính sổ với ngươi! Đoàn Cẩm Sơ trực tiếp rống Tiểu Xuyên Tử, trừng mắt quát hắn.
Tiểu Xuyên Tử nuốt nước miếng rụt người lại.
Lộ Văn Minh chắp tay sau lưng, ra lệnh, Kéo tiểu Sơ tử ra!
Lộ Văn Minh, ngươi hỗn đản! Đoàn Cẩm Sơ khẩn cấp, bật thốt lên câu mắng.
Hai thái giám kia biến sắc, thập phần khiếp sợ đơ ra tại chỗ, cả người Lộ Văn Minh ẩn ẩn run rẩy, nhịn lại nhịn, đang chuẩn bị ra lệnh tiếp tục thì, cửa mở, Tiểu Thuận Tử đã về!
Nô tài Tiểu Thuận Tử bái kiến tổng quản đại nhân! Tiểu Thuận Tử hơi kinh hãi, quỳ xuống hành lễ nói.
Lộ Văn Minh nói: Tiểu Thuận Tử, hiện ngươi bị điều đến phòng cách vách Tiểu Lý Tử, lập tức thu dọn đồ đạc cùng chúng ta đi thôi,
Tiểu Thuận Tử nhíu mi, thoáng chần chờ, không thắc mắc gật đầu, Dạ, nô tài lập tức thu dọn,
Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngác nhìn Tiểu Thuận Tử, hắn đi tới hướng nàng nhẹ nhàng cười, kéo nàng sang một bên, sau đó đẩy khóa mở tủ quần áo, nhanh nhẹn tự thu dọn quần áo, sau đó thấp giọng nói một câu, Tự chăm sóc mình cho tốt nhé
Huynh. . . . . . Đoàn Cẩm Sơ nghẹn lời,
Đi thôi! Ánh mắt Lộ Văn Minh nhìn chằm chằm Tiểu Thuận Tử, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Thuận Tử không nói gì nữa, vội theo sau.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Đoàn Cẩm Sơ ngồi bên giường, nửa ngày không kịp phản ứng, vì sao vừa rồi Tiểu Thuận Tử thu dọn quần áo, không có kiện y phục dạ hành kia. Chỉ toàn quần áo bình thường, cũng không thấy có chủy thủ, chẳng lẽ tối hôm qua nàng hoa mắt.
Hôm sau, Đoàn Cẩm Sơ được nghỉ, trong lòng vẫn không bỏ xuống được nàng chạy tới cách vách tìm Tiểu Thuận Tử, ai ngờ, Tiểu Thuận Tử lại không thấy, hỏi thái giám cùng phòng, hắn nói là đi Bảo Nguyệt cung hầu hạ.
Suy sụp trở về, tới cửa rồi không muốn vào, lại muốn ra ngoài một chút, ai ngờ, mới ra tới cửa, đã đụng phải Tiểu Thuận Tử.
Tiểu Thuận Tử đã thấy nàng từ xa, dừng lại tại chỗ, bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, đến lúc nàng đi tới trước mặt, chưa biết mở miệng thế nào thì, hắn lại đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng đến rừng tùng kín đáo phía sau kính sự phòng.
Vốn định giãy ra, lại nghĩ tới chuyện chủy thủ trọng yếu kia, Đoàn Cẩm Sơ liền nhắm mắt, đi theo Tiểu Thuận Tử vào rừng tùng, khi dừng lại, bỏ cổ tay nàng ra, bàn tay to của hắn hạ xuống, cầm tay nhỏ bé của nàng, cả kinh, nàng lập tức giãy khỏi tay hắn, hắn lại nắm càng nhanh, lực đạo càng mạnh, căn bản nàng giãy không ra. Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nhẹ giọng nói: Tiểu Sơ tử, ta có lời hỏi ngươi.
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ dừng giãy dụa, ngước mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Thuận Tử, dạo này Tiểu Thuận Tử trở nên khác thường, Hỏi cái gì.
Có phải ngươi đang muốn rời khỏi hoàng cung không. Tiểu Thuận Tử hỏi.
Đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ nhíu lại, trong lòng phát lên cảnh giác, Sao huynh hỏi như vậy.
Ha ha, ngươi yên tâm, ta không có ý xấu với ngươi, chỉ là ta đoán như thế thôi, Tiểu Thuận Tử cười nhạt, tay kia chậm rãi nâng lên, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt vành tai Đoàn Cẩm Sơ, sâu kín nói nhỏ: Tiểu Sơ tử, gạt người vui lắm sao. Ngươi còn gạt người nữa, sẽ trở thành kẻ lừa đảo đấy.
Huynh. . . . . . Huynh nói cái gì. Huynh huynh đừng sờ lổ tai ta! Đoàn Cẩm Sơ mơ hồ cảm giác được gì, hoảng hốt, vội kéo tay Tiểu Thuận Tử xuống, dụng lực giãy mạnh khỏi tay hắn, lảo đảo lui về phía sau từng bước, càng thêm cảnh giác nhìn hắn, trong mắt tràn đầy đề phòng.
Tiểu Sơ tử, ngươi đừng khẩn trương, kỳ thật ta đã sớm biết, ta đối với ngươi là thật tâm hay giả ý, ngươi vuốt lương tâm ngẫm lại sẽ biết, nếu ta muốn hại ngươi, đã sớm đi tố giác ngươi. Tiểu Thuận Tử thong thả nói xong, tiến gần từng bước, lại thình lình cầm tay Đoàn Cẩm Sơ, khóe miệng giương lên nụ cười yếu ớt trấn an, Ta muốn mang ngươi đi, rời khỏi hoàng cung, chân trời góc biển đều tùy ngươi, ngươi đã mất trí nhớ, thì cứ mất trí nhớ, so sánh với trước kia mà nói, ta thích ngươi bây giờ,
Cái, cái gì. Tiểu Thuận Tử ca, huynh, ý huynh là sao. Đoàn Cẩm Sơ như bị sét đánh, cứng ngắc thân mình, nghẹn họng nhìn trân trối mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin, rồi lại không thể không tín, hắn sờ cái lổ trên tai nàng, trong lời nói ngầm có ý nghĩa là, hắn đã biết nàng là nữ nhân, mà hắn nói muốn dẫn nàng đi, thích nàng.
Tiểu Thuận Tử cúi người xuống nhìn nàng, ôn nhu nói: Ý tứ chính là điều ngươi nghe được, chính là điều ngươi đang đoán, cái khác ta sẽ không nói, nếu ngươi đi theo ta, ra khỏi cung ngươi tự nhiên sẽ biết toàn bộ, đừng do dự nữa, hoàng cung là một chảo nhuộm lớn, không phải nơi ngươi có thể ở an ổn, thân phận của ngươi bị vạch trần chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó có muốn chạy cũng không kịp!
/202
|