Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 187 - Đến Tĩnh Vương Phủ, Xa Hoa Rực Rỡ (8)
/202
|
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Đoàn Cẩm Sơ đứng bật dậy, bộ mặt oán giận nói: Không công bằng! Từ tiểu thư và Cửu công chúa tới trước! Đàn ông các người tiếp sau đó! Vậy ta đây đến khi nào?
Ngươi. . . .! Sở Vân Ly nhìn nàng cười, thong thả ung dung thốt lên: Không phải là nữ nhân! Lại không được coi là nam nhân! Chỉ có thể xếp ngươi hạng cuối cùng rồi!
Cái gì? Thật là quá đáng! Chờ các người đổi phiên xong, chỉ sợ một món ăn cũng không có! Vậy ta còn ăn cái gì? Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, quét mắt sơ qua đồ ăn đầy bàn một vòng, mắt giảo hoạt trong veo chuyển một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: Ta kiên quyết không đồng ý!
Hả? Vậy ngươi nói như thế nào? Sở Vân Ly vừa cười, thâm ý trong mắt vừa dần dần sâu thêm.
Ta là thái giám! Nếu như ta là giới trung lập! Như vậy ta đặc biệt nhất! Cho nên! Ta trước tiên! Đoàn Cẩm Sơ nhướng mày, tràn đầy tự tin mà nói.
Phì!
Tĩnh Vương phi lập tức nhịn không được phụt cười, phát giác luống cuống, lại vội dùng khăn che miệng cười: Thái giám này thật quá buồn cười!
Ha ha ha!
Thật ra cả đám người cũng đều cười vang theo, Sở Vân Lan nói: Nhị tẩu! Tiểu Sơ Tử vẫn còn buồn cười hơn chết người không đền mạng! Lại còn có thể nói nhảm chết người không đền mạng nữa đấy!
Sở Vân Hách không lên tiếng, lại cười cong chân mày, nhưng đồng thời cũng thầm than một hơi, tiểu nha đầu này quá mất kềm chế rồi, cũng thật không xem bạn trai hắn đây là quan trọng rồi, hắn còn có thể để cho nàng đói bụng sao? Đến lúc này, thoáng nhìn hai cặp mắt Sở Vân Ly và Sở Vân Lan kia cũng lóe lục quang tựa như sói đói. . . .
Thật sao? Vậy sau này sẽ thường xuyên mời Tiểu Sơ Tử tới Tĩnh Vương phủ! Nói nhiều hơn cho ta nghe nhé! Tĩnh Vương phi kinh ngạc cười một tiếng, rồi quay sang Đoàn Cẩm Sơ, nói.
Ôi trời ơi!
Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được lườm một cái, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Sở Vân Lan, cái lưỡi độc này thật là đủ độc địa!
Từ Thiên Lệ cũng nhìn nàng cười, nhưng là cười hơi phức tạp, rồi quay sang dịu dàng nói với Sở Vân Hách: Vân Hách ca ca! Tiểu Sơ Tử là thái giám hầu hạ huynh tạm thời sao? Thoạt nhìn tướng mạo hắn thật tốt! Đối với Vân Hách ca ca lại thật tuyệt đối trung thành!
Ừ! Sở Vân Hách đáp nhỏ một tiếng, nụ cười bên môi lại sâu hơn chút.
Từ Thiên Lệ lại nói: Đợi sau khi chúng ta thành thân! Xin hoàng thượng ban Tiểu Sơ Tử cho Vân Hách ca ca! Vậy là hắn có thể thường xuyên trêu chọc Vân Hách ca ca vui vẻ!
Sở Vân Hách khẽ mím môi, liếc Từ Thiên Lệ, môi mỏng từ từ hạ xuống, vừa muốn nói lại thôi, không hề nói gì.
Tình cảnh này rơi vào mắt Đoàn Cẩm Sơ cứ như hai người đang thầm thì với nhau, nhìn Sở Vân Hách vui như con chuột! Hừ hừ!
Được rồi! Vậy để cho Tiểu Sơ Tử bắt đầu trước đi! Để tránh cho hắn khỏi đói hoa mắt rồi lại hò hét với chúng ta! Sở Vân
Ngươi. . . .! Sở Vân Ly nhìn nàng cười, thong thả ung dung thốt lên: Không phải là nữ nhân! Lại không được coi là nam nhân! Chỉ có thể xếp ngươi hạng cuối cùng rồi!
Cái gì? Thật là quá đáng! Chờ các người đổi phiên xong, chỉ sợ một món ăn cũng không có! Vậy ta còn ăn cái gì? Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, quét mắt sơ qua đồ ăn đầy bàn một vòng, mắt giảo hoạt trong veo chuyển một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: Ta kiên quyết không đồng ý!
Hả? Vậy ngươi nói như thế nào? Sở Vân Ly vừa cười, thâm ý trong mắt vừa dần dần sâu thêm.
Ta là thái giám! Nếu như ta là giới trung lập! Như vậy ta đặc biệt nhất! Cho nên! Ta trước tiên! Đoàn Cẩm Sơ nhướng mày, tràn đầy tự tin mà nói.
Phì!
Tĩnh Vương phi lập tức nhịn không được phụt cười, phát giác luống cuống, lại vội dùng khăn che miệng cười: Thái giám này thật quá buồn cười!
Ha ha ha!
Thật ra cả đám người cũng đều cười vang theo, Sở Vân Lan nói: Nhị tẩu! Tiểu Sơ Tử vẫn còn buồn cười hơn chết người không đền mạng! Lại còn có thể nói nhảm chết người không đền mạng nữa đấy!
Sở Vân Hách không lên tiếng, lại cười cong chân mày, nhưng đồng thời cũng thầm than một hơi, tiểu nha đầu này quá mất kềm chế rồi, cũng thật không xem bạn trai hắn đây là quan trọng rồi, hắn còn có thể để cho nàng đói bụng sao? Đến lúc này, thoáng nhìn hai cặp mắt Sở Vân Ly và Sở Vân Lan kia cũng lóe lục quang tựa như sói đói. . . .
Thật sao? Vậy sau này sẽ thường xuyên mời Tiểu Sơ Tử tới Tĩnh Vương phủ! Nói nhiều hơn cho ta nghe nhé! Tĩnh Vương phi kinh ngạc cười một tiếng, rồi quay sang Đoàn Cẩm Sơ, nói.
Ôi trời ơi!
Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được lườm một cái, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Sở Vân Lan, cái lưỡi độc này thật là đủ độc địa!
Từ Thiên Lệ cũng nhìn nàng cười, nhưng là cười hơi phức tạp, rồi quay sang dịu dàng nói với Sở Vân Hách: Vân Hách ca ca! Tiểu Sơ Tử là thái giám hầu hạ huynh tạm thời sao? Thoạt nhìn tướng mạo hắn thật tốt! Đối với Vân Hách ca ca lại thật tuyệt đối trung thành!
Ừ! Sở Vân Hách đáp nhỏ một tiếng, nụ cười bên môi lại sâu hơn chút.
Từ Thiên Lệ lại nói: Đợi sau khi chúng ta thành thân! Xin hoàng thượng ban Tiểu Sơ Tử cho Vân Hách ca ca! Vậy là hắn có thể thường xuyên trêu chọc Vân Hách ca ca vui vẻ!
Sở Vân Hách khẽ mím môi, liếc Từ Thiên Lệ, môi mỏng từ từ hạ xuống, vừa muốn nói lại thôi, không hề nói gì.
Tình cảnh này rơi vào mắt Đoàn Cẩm Sơ cứ như hai người đang thầm thì với nhau, nhìn Sở Vân Hách vui như con chuột! Hừ hừ!
Được rồi! Vậy để cho Tiểu Sơ Tử bắt đầu trước đi! Để tránh cho hắn khỏi đói hoa mắt rồi lại hò hét với chúng ta! Sở Vân
/202
|