Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 190 - Một Phen Sợ Bóng Sợ Gió, Nghi Ngờ Giận Dỗi Trở Về Phủ
/202
|
Sở Vân Lan lại vội cướp lời, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc hỏi: Đan Đan! Tiểu Sơ Tử sao lại chết hả? Không phải hắn đi nhà xí rồi sao?
Nhị ca!
Sở Vân Hách lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng, từ từ quay sang, ánh mắt thâm trầm lạnh như băng, nhìn chằm chằm Sở Vân Ly gằn ra hai chữ: Cáo từ! Rồi sau đó vung tay áo gấm, bước nhanh ra ngoài!
Sở Vân Ly ngơ ngẩn, con ngươi chợt co rút, gương mặt tuấn tú cũng lạnh lẽo kinh người, thân hình chuyển một cái, liền đi sát theo sau!
Thấy thế, mũi chân Sở Vân Lan điểm một cái, nhảy từ trên chỗ ngồi ra, miệng gấp gáp kêu lên: Ta cũng đi xem một chút! trong nháy mắt lập tức chạy mất dạng!
Sở Vân Trạch cùng Sở Vân Tinh liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói hai lời cùng đi ra ngoài, Tĩnh Vương phi ngẩn ngơ hồi lâu, chợt phản ứng kịp, hô lên phía trên đài: Toàn bộ giải tán!
Hí kịch chấm dứt, con hát sợ hãi thối lui ra sau đài. Từ Thiên Lệ sợ choáng váng, nắm tay Tĩnh Vương phi run cầm cập: Sao! Tại sao có thể như vậy? Đang êm đẹp sao lại chết chứ?
Thiên Lệ! Muội đừng sợ! Chúng ta cũng đi xem một chút! Bản thân Tĩnh Vương phi cũng run rẩy, nhưng vẫn khuyên bảo an ủi.
Sở Lạc Dĩnh thở hổn hển, tim nhảy dồn dập, xách váy lên chạy đến đại môn.
Trong xe ngựa, Nhiếp Phong đặt Đoàn Cẩm Sơ nằm trên ghế dài, thăm dò hô hấp của nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám kiểm tra loạn, để tránh bị hiểu lầm thụ thụ bất thân, không thể làm gì khác hơn là lo lắng và đợi Sở Vân Hách đến.
A Hổ canh giữ trước xe ngựa cùng Nhiếp Huyền, một người một chó cảnh giác canh chừng động tĩnh bốn phía.
Sở Vân Hách chạy vọt ra, phóng lên xe ngựa. Đột nhiên nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ nằm như xác chết cũng không nhúc nhích, cả người run lên, khụy xuống sàn xe ngựa, giọng thê lương gọi khẽ: Sơ Nhi! Nàng đừng chết!
Chủ tử! Tiểu Sơ Tử còn chưa chết! Chẳng qua là đã hôn mê! Nhiếp Phong thấy thế vội đỡ Sở Vân Hách dậy, an ủi.
Cái gì!
Sở Vân Hách ngẩn ra, vội vàng ôm lấy đầu Đoàn Cẩm Sơ, nôn nóng gọi bên tai nàng: Sơ Nhi! Sơ nhi! Nàng tỉnh! Tỉnh mau!
Chủ tử! An Tĩnh vương đến rồi! Nhiếp Huyền bên ngoài lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, mặt Sở Vân Hách lạnh băng, đặt Đoàn Cẩm Sơ xuống, sửa giọng gọi lại, tâm tình cũng hòa hoãn hơn: Tiểu Sơ Tử! Tiểu Sơ Tử!
Trên cổ rất đau, mơ hồ nghe được có người đang gọi, Đoàn Cẩm Sơ từ từ mở mắt, bóng tối tản đi, ánh mắt mờ mịt. Khuôn mặt
Nhị ca!
Sở Vân Hách lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng, từ từ quay sang, ánh mắt thâm trầm lạnh như băng, nhìn chằm chằm Sở Vân Ly gằn ra hai chữ: Cáo từ! Rồi sau đó vung tay áo gấm, bước nhanh ra ngoài!
Sở Vân Ly ngơ ngẩn, con ngươi chợt co rút, gương mặt tuấn tú cũng lạnh lẽo kinh người, thân hình chuyển một cái, liền đi sát theo sau!
Thấy thế, mũi chân Sở Vân Lan điểm một cái, nhảy từ trên chỗ ngồi ra, miệng gấp gáp kêu lên: Ta cũng đi xem một chút! trong nháy mắt lập tức chạy mất dạng!
Sở Vân Trạch cùng Sở Vân Tinh liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói hai lời cùng đi ra ngoài, Tĩnh Vương phi ngẩn ngơ hồi lâu, chợt phản ứng kịp, hô lên phía trên đài: Toàn bộ giải tán!
Hí kịch chấm dứt, con hát sợ hãi thối lui ra sau đài. Từ Thiên Lệ sợ choáng váng, nắm tay Tĩnh Vương phi run cầm cập: Sao! Tại sao có thể như vậy? Đang êm đẹp sao lại chết chứ?
Thiên Lệ! Muội đừng sợ! Chúng ta cũng đi xem một chút! Bản thân Tĩnh Vương phi cũng run rẩy, nhưng vẫn khuyên bảo an ủi.
Sở Lạc Dĩnh thở hổn hển, tim nhảy dồn dập, xách váy lên chạy đến đại môn.
Trong xe ngựa, Nhiếp Phong đặt Đoàn Cẩm Sơ nằm trên ghế dài, thăm dò hô hấp của nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám kiểm tra loạn, để tránh bị hiểu lầm thụ thụ bất thân, không thể làm gì khác hơn là lo lắng và đợi Sở Vân Hách đến.
A Hổ canh giữ trước xe ngựa cùng Nhiếp Huyền, một người một chó cảnh giác canh chừng động tĩnh bốn phía.
Sở Vân Hách chạy vọt ra, phóng lên xe ngựa. Đột nhiên nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ nằm như xác chết cũng không nhúc nhích, cả người run lên, khụy xuống sàn xe ngựa, giọng thê lương gọi khẽ: Sơ Nhi! Nàng đừng chết!
Chủ tử! Tiểu Sơ Tử còn chưa chết! Chẳng qua là đã hôn mê! Nhiếp Phong thấy thế vội đỡ Sở Vân Hách dậy, an ủi.
Cái gì!
Sở Vân Hách ngẩn ra, vội vàng ôm lấy đầu Đoàn Cẩm Sơ, nôn nóng gọi bên tai nàng: Sơ Nhi! Sơ nhi! Nàng tỉnh! Tỉnh mau!
Chủ tử! An Tĩnh vương đến rồi! Nhiếp Huyền bên ngoài lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, mặt Sở Vân Hách lạnh băng, đặt Đoàn Cẩm Sơ xuống, sửa giọng gọi lại, tâm tình cũng hòa hoãn hơn: Tiểu Sơ Tử! Tiểu Sơ Tử!
Trên cổ rất đau, mơ hồ nghe được có người đang gọi, Đoàn Cẩm Sơ từ từ mở mắt, bóng tối tản đi, ánh mắt mờ mịt. Khuôn mặt
/202
|